Người dịch: Whistle
Nếu như kết quả huấn luyện làm cho Hudson lão gia cao hứng, làm thịt thêm một hai con dê cho mọi người ăn cũng không phải là không được.
Mặc dù so với nhân khẩu thì số lượng gia súc trong lãnh địa vẫn ít hơn nhiều, nhưng Hudson lão gia chịu bỏ tiền mua nha!
Bàn về tiêu chuẩn cơm nước, phóng tầm mắt trong phạm vi vài trăm dặm này, ai dám so với Sơn Địa Lĩnh?
Lãnh chúa lương tâm không chỉ thể hiện ở chỗ chất lượng bánh mì, mà còn cả việc được ăn thịt, chỉ có duy nhất Sơn Địa Lĩnh là đã được quy chuẩn hóa.
Những lãnh địa khác, nếu nông nô muốn ăn mặn thì đều phải xem tâm tình quý tộc lão gia. Cho dù thỉnh thoảng có săn được con mồi thì cũng cần được quý tộc lão gia gật đầu mới có thể ăn vào trong bụng.
Cung cấp định lượng theo tiêu chuẩn cũng đi kèm với sự phân hóa nghiêm trọng. Tiêu chuẩn cung cấp thịt thấp nhất ở trong lãnh địa chỉ dừng lại ở 0.5 pound / tháng, mà tiêu chuẩn cao nhất đã nhảy lên tới 10 pound / tháng.
Chênh lệch gấp hai mươi lần, người trước còn đang cảm thấy mừng rỡ vì một bát canh thịt, người sau đã có thể tự do ăn thịt.
Hudson cũng không có biện pháp gì với tình trạng phân hóa này. Quy tắc là do lãnh chúa là hắn này quy định, nếu đã lựa chọn hình thức phát triển này thì tất nhiên là sẽ xuất hiện tình trạng như vậy.
May mắn là nhân tính cũng vậy “Từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm khó”.
Chung quy cũng vì đã quen với cuộc sống khổ, mặc dù công việc trong Sơn Địa Lĩnh rất nhiều, nhưng lại có thể nhét đầy bao tử.
Thậm chí những người có biểu hiện tốt còn có thể tự do ăn thịt. Vô số trường hợp thực tế đã không ngừng kích thích dây thần kinh của tất cả mọi người.
Nếu không Hudson rất nghi ngờ là đám nông nô này sẽ phản bội chạy trốn trên diện rộng. Từ trước tới nay đều không thiếu chuyện nông nô bỏ trốn trước ngày đại khai hoang.
......
“Lão gia, những ngày gần đây đột nhiên phát sinh rất nhiều đơn đặt hàng vũ khí. Rất nhiều khách hàng đều là những gương mặt lạ, thậm chí nghe khẩu âm còn không phải là người địa phương.”
“Tôi vốn không định nhận những đơn hàng không rõ lai lịch này, chỉ là số tiền mỗi đơn hàng đều không lớn, cộng thêm việc bọn hắn trả tiền hào sảng, còn nguyện ý thanh toán tiền hàng trước, cho nên tôi vẫn nhận.”
“Thế nhưng dần dần tôi lại phát hiện ra không thích hợp, trước sau không đến 5 ngày thời gian, tổng số đơn đặt hàng vũ khí đã vượt qua 3 vạn kim tệ.”
“Nhiều đơn đặt như vậy, sau lưng chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Có lẽ là bên ngoài đã phát sinh biến cố, nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức truyền tới.”
Nghe xong vị quản sự trung niên này phân tích, Hudson khẽ gật đầu. Không dễ dàng nha, lập nghiệp hơn nửa năm nay, cuối cùng có được một vị nhân tài biết suy nghĩ.
Nếu như là những tên thân tín trước đó, có lẽ bây giờ đang tỏ vẻ hưng phấn chạy tới đây tranh công rồi.
Có thể tính ra tổng cộng giá trị toàn bộ đơn hàng rồi nhìn chỗ sơ suất không lớn này đã là kết quả của việc nỗ lực cố gắng 120% rồi.
Còn chuyện từ việc đơn đặt hàng quá nhiều mà liên tưởng đến bên ngoài có thể phát sinh biến cố, thật đáng tiếc, chuyện này đã nằm ngoài phạm vi dung lượng của não.
“Ta biết rồi, Nick. Mua bán cứ tiếp tục tiến hành như thường lệ, bất quá đối với những khách hàng lạ thì phải nâng giá hai thành, xem như phí tiếp nhận nguy hiểm.”
“Thông báo cho Tom để y sắp xếp người thông báo tin tức này cho những quý tộc có mối quan hệ tốt với chúng ta. Thuận tiện phái người đi hỏi thăm một chút xem bên ngoài rốt cuộc đã phát sinh biến cố gì.”
Hudson ra vẻ không biết nói.
Mặc dù vị quản gia tên Nick trước mặt biểu hiện không tệ, nhưng chung quy vẫn là người tới nhờ vả. Hudson cũng chỉ nghe được đôi câu vài lời về quá khứ của người này.
Nếu như không vì Sơn Địa Lĩnh quá thiếu nhân tài, vô số công việc hành chính làm cho thể xác và tinh thần của hắn bị mỏi mệt, Hudson chắc chắn sẽ không sử dụng loại người không rõ lai lịch này.
Theo hắn thì câu nói “Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi” thuần túy chỉ là đang nói bậy.
Kết quả của việc “nghi người thì không dùng người” chính là không có người để dùng. Không ai có thể đảm bảo đám thủ hạ dưới trướng đều là nhân tài có thể tín nhiệm 100%.
Còn “dùng người thì không nghi” thì chờ tráng niên mất sớm, mộ phần mọc cỏ đi!
Cái gì cũng không biết, chỉ mới gặp mặt vài lần đã muốn người ta bán mạng cho người, đó là một suy nghĩ quá đơn giản.
Đặc biệt là loại nhân tài có thể động não này. Người càng thông minh thì sẽ càng biết cân nhắc giữa lợi và hại, muốn có được sự trung thành của những người này quả thực là khó như lên trời.
Không trải qua mưa gió khảo nghiệm, sẽ không có cách nào xác định người có bao nhiêu lòng trung thành, thậm chí nhiều lúc ngay cả bản thân người trong cuộc cũng không biết là mình có trung thành tuyệt đối hay không.
Mặc kệ là có lai lịch gì, điều kiện tiên quyết để phát sinh phản bội cũng là: đủ thẻ đánh bạc.
Phương pháp ở chung tốt nhất chính là không nên tạo ra cơ hội đó cho đối phương.
Cũng giống như bây giờ vậy, chiêu mộ được vài tên nhân tài, Hudson đều sẽ trọng dụng, nhưng mọi chuyện lại đều phải cẩn thận.
Hỗ trợ xử lý một vài chính vụ, tham dự chế định quy tắc lãnh địa, phân tích một chút thế cục thì được. Nhưng muốn tham dự vào quyết định cuối cùng thì vẫn là đi tắm một cái rồi ngủ đi!
“Vâng, lão gia.”
Nick hồi đáp.
Giao lưu với người thông minh là đơn giản như vậy đấy, nhận thấy Hudson không muốn truy tra vấn đề này đến cùng, Nick liền lập tức có chừng có mực.
Ngay cả cái suy nghĩ manh động là trọng điểm bồi dưỡng người này cũng bị lý trí của Hudson dập tắt.
Không có cách nào, ai bảo hắn đọc nhiều sách lịch sử như vậy?