Người dịch: Whistle
Sau nhiều cuộc chiến tranh, vương quốc Alpha đều bị tổn thất nặng nề. Có vô số gia tộc mạnh mẽ cường đại đã ngã xuống sau cuộc chiến, thay vào đó là thực lực mới quật khởi.
Đúng ra mà nói là thế lực lâu năm sẽ tiến thêm một bước, có thể thay thế được một phương thế lực thì nội tình tích luỹ chắc chắn sẽ không thấp.
Đây là do bối cảnh xã hội quyết định, ngoài quân thường trực của vương quốc ra, chủ lực tham chiến đều là tư quân của quý tộc.
Mang theo quân đội của mình lên chiến trường, muốn lập chiến công hiển hách mà không có một chút thực lực thì sao làm được?
Cho dù là có bước nhảy vọt về mặt giai tầng thì cũng không có người nào từ bình dân nhảy lên trở thành đại quý tộc cả. Cho dù Quốc vương đồng ý sắc phong, cũng phải cân nhắc đến tình hình thực tế.
Lên chiến trường, năng lực cá nhân chung quy vẫn có hạn. Chủ lực tranh phong vẫn là quân đội, còn cường giả đinh cao trên đại lục sẽ trở nên không đáng chú ý trong biển người mênh mông.
Hudson nhìn về hướng Bắc Cương rồi bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hắn còn cho rằng Sơn Địa lĩnh đang phát triển không sai, chỉ cần chuyên tâm làm ruộng thêm mấy chục năm nữa thì sẽ có thể khai sáng một mảnh cơ nghiệp vĩ đại của bản thân mình.
Tiếc là kế hoạch không đuổi kịp biến hoá, Sơn Địa lĩnh còn chưa khai khẩn xong thì chiến tranh đã nhanh chân tới trước một bước.
Phóng tầm mắt khắp cả đại lục, Sơn Địa lĩnh vẫn là quá yếu. Thậm chí nếu so với đám trung đẳng quý tộc trong vương quốc thì Sơn Địa lĩnh cũng chỉ xếp ở hàng chót.
Những nhà trung đẳng quý tộc hạng chót chỉ có hơn 10 vị Kỵ sĩ và mấy ngàn tạp binh thì không tính.
Gặp phải loại này, ngay cả một chút tiểu quý tộc cường thế cũng có thể vỗ bàn trừng mắt với bọn hắn. Ngoài việc có danh hào dễ nghe ra thì chẳng có quyền nói chuyện gì.
Trung đẳng quý tộc chân chính không chỉ nắm giữ rất nhiều đất phong sản nghiệp, còn có lính tinh nhuệ của bản thân. Những người nổi bật trong đó còn có năng lực đối kháng với cả đại quý tộc.
Sơn Địa lĩnh đương nhiên là sẽ không phát triển đến bước đó. Mặc dù cộng thêm cả những chi mạch khác thì thực lực của gia tộc Koslow sẽ không yếu, nhưng chung quy vẫn không bằng.
Thời kỳ bình thường chém gió thì không sao, nhưng nếu như thực sự cho là thật thì sẽ thành kẻ đần.
Hudson không chút do dự mà tăng cường huấn luyện cho đám con em gia tộc. Vào những lúc như thế này, cho dù người đó có liên quan đến cuộc chiến này hay không thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Muốn nâng cao thực lực tổng hợp của lãnh địa trong ngắn hạn thì chuyện duy nhất có thể làm chính là gia tăng thực lực quân sự.
Về phần những nhược điểm khác thì phải chờ thế cục ổn định trước rồi mới nghĩ biện pháp chậm rãi bù đắp sau.
“Tom, thông báo cho tất cả thợ rèn nâng cao sản lượng, đặc biệt là sản lượng vũ khí trang bị.”
“Từ giờ trở đi, vũ khí mà lãnh địa sản xuất ra không chỉ cần phải quan tâm đến số lượng nữa, mà còn phải nâng cao cả về chất lượng.”
“Cụ thể nên làm thế nào thì để bọn hắn tự mình tìm tòi. Tóm lại, trong vòng nửa năm phải tăng gấp đôi năng lực sản xuất ở khu quặng mỏ.”
Hudson nói.
Đối với những nhà buôn bán vũ khí mà nói, bất kỳ một cuộc đại chiến nào cũng là một lần kỳ ngộ.
Hudson vốn cũng không muốn phát tài chiến tranh như thế này, nhưng cơ hội tự mình đưa tới cửa, cự tuyệt nữa thì thật sự là có chút không thể nào nói nổi.
Thay một góc độ khác để suy xét, nâng cao sản lượng quân công cung là đang cống hiến cho sự nghiệp chống lại thú nhân, cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại là bảo vệ nhân loại.
Đứng trên lập trường của nhân tộc, đây chính là chuyện chính nghĩa 100%. Về phần thú nhân, Hudson sẽ không cân nhắc dùm cho địch nhân.
“Vâng, lão gia.”
Tom hồi đáp.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão gia nhà mình đã phân phó thì cứ thi hành là được.
Trước đây có rất nhiều Kỵ sĩ người hầu đi theo bên cạnh Hudson, nhưng y lại có thể vẫn luôn hầu hạ bên cạnh, thứ quan trọng nhất chính là có ánh mắt.
Mặc dù năng lực còn kém, không thể một mình đảm đương một phía, nhưng năng lực chấp hành của Tom lại rất mạnh.
Đối với tất cả mệnh lệnh của Hudson, y chỉ có một ý niệm là thi hành. Còn về phần tại sao phải thi hành thì lại không phải là chuyện mà y nên quan tâm.
“Lão gia, có phải đã phát sinh biến cố gì rồi không?”
Là người phụ trách tiêu thụ vũ khí, Nick biết rất rõ sản lượng quân công của Sơn Địa lĩnh đã ở trong trạng thái dồi dào.
Bởi vì thế cục đã trở nên hòa hoãn, nên số vũ khí rác rưởi của Sơn Địa lĩnh cũng trở nên ngày càng khó bán. Có rất nhiều công tượng chế tạo vũ khí đều kiêm chức cả việc sản xuất các loại nông cụ và vật dụng hàng ngày.
Bây giờ lại đột nhiên gia tăng sản lượng vũ khí lên gấp đôi, nếu như không có nguyên nhân thì y cũng không có năng lực tiêu thụ hết đống vũ khí này.
“Đám thú nhân ở phía bắc đã không an phận nữa, có thể phát động chiến tranh bất kỳ lúc nào, ta chỉ đang đề phòng chu đáo mà thôi.”
Hudson bình tĩnh nói.
Loại tin tức này cũng không có gì đáng phải giữ bí mật, cho dù là trong đám thủ hạ này có gián điệp của người khác phái tới nằm vùng thì cũng không thể nào là người của đế quốc Thú Nhân được.
Trước đó, hắn chỉ là một tên tiểu quý tộc không đáng chú ý, cùng lắm là có chút danh tiếng trong tỉnh Đông Nam mà thôi, tên tuổi của hắn căn bản không thể truyền tới đế quốc Thú Nhân được.
Có lẽ những thế lực khác có đủ loại mục đích, nhưng về vấn đề chống lại đế quốc Thú Nhân thì mọi người vẫn ở cùng một chiến tuyến.
Cho dù là muốn kiếm chuyện thì cũng phải đợi tới khi chiến tranh kết thúc, nhân tộc toàn thắng đã.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau này, các đại thế lực đều sẽ liên thủ chống lại thú nhân. Có lẽ sẽ có ý đồ xấu, nhưng cường độ tranh chấp chắc chắn sẽ giảm xuống.