Người dịch: Whistle
Trong truyền thừa của đa số quý tộc đều có ghi chép lại phương pháp bồi dưỡng hộ vệ tinh nhuệ như thế nào.
Mặc dù trong cuộc chiến tranh toàn diện lần trước, đám quý tộc bị vương quốc Alpha ép phải động viên toàn diện một lần, nhưng từ đôi câu vài lời trong sách sử, Hudson biết được kết quả không hề lạc quan.
Cân nhắc đến trình độ thê thảm của một cuộc đại chiến lần trước, đại đa số quý tộc tham chiến đều là có đi không về.
Người cũng mất rồi, những kinh nghiệm tích lũy được trên chiến trường cũng đã vĩnh viễn chôn được chôn dưới mặt đất.
“Chú Chels, chú luyện binh như vậy đó hả?”
Hudson tức giận nói.
Hắn vốn cho rằng Nam tước Chels đã học được không ít thứ sau khi từ chiến trường trở về, lại còn từng là thống soái của quân đoàn số năm.
Sự thật chứng minh là Hudson đã nghĩ quá nhiều rồi. Phương pháp luyện binh của ông chú trước mặt này chính là dạy cho binh sĩ tu luyện tâm pháp đấu khí.
Nếu như bữa bữa có thịt ăn, thỉnh thoảng lại được bồi dưỡng thêm một bữa điểm tâm là thịt ma thú có năng lượng cao thì phương pháp huấn luyện không có gì để nói.
Nhưng vấn đề là đám nông nô này chỉ có thể gặm loại bánh mì kém chất lượng, vừa đen vừa cứng, xem như là gậy gỗ để đánh người khác cũng được, còn phải phối hợp thêm canh rau dại mới có thể miễn cưỡng no bụng.
Đây là đãi ngộ chỉ có khi tiến hành huấn luyện quân sự, hoặc là vào mùa vụ.
Vào những ngày bình thường, đám nông nô có thể ăn bảy tám phần no bụng thì vị lãnh chúa lão gia đó đã xem như là có lương tâm rồi.
Dinh dưỡng không theo kịp, truyền thụ pháp môn tu luyện quả thật là đang làm hại mạng người.
Đương nhiên, các quý tộc lão gia cũng rất yêu quý nhân tài. Chỉ cần tu luyện ra thành tựu thì đãi ngộ lập tức tăng lên.
Thịt ma thú thì không cần phải bàn, nhưng ăn no là chắc chắn không thành vấn đề. Mỗi ngày đều có thể dính một chút thức ăn mặn, thỉnh thoảng cũng có thể ăn được một bữa cơm có thịt.
Đáng tiếc là người có thiên phú chung quy vẫn là số ít, nhất là trong tình huống không có bất kỳ tài nguyên phụ trợ tu luyện nào, người có thể tu luyện ra thành tựu lại càng ít.
Đến giờ này mà Sơn Địa Lĩnh chỉ có mấy trăm người tu luyện ra đấu khí, trong đó còn có không ít con cháu gia tộc khốn khổ vì trước đó không có Sinh mệnh nguyên dịch, không đi được con đường Kỵ sĩ, bị ép phải chuyển tu đấu khí thương thân.
Nhưng mà đám đồng lứa hiện giờ lại đang quay lại tu luyện con đường Kỵ sĩ. Cả đám đều đang giương mắt nhìn Hudson, trông cậy hắn có thể giải quyết vấn đề này.
“Sao vậy, có vấn đề gì sao? Ta đã làm theo lời mà cháu nói rồi đó, phải cố gắng hết sức huấn luyện bọn này trở thành tinh nhuệ trong thời gian ngắn nhất.”
Nam tước Chels nói với bộ dạng đương nhiên.
Quân đội chỉ toàn là người tu luyện thì tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Bởi vì số lượng quá ít, ngày thường lại thường xuyên ở cùng nhau, nên rất hiểu ý nhau, có thể phối hợp tác chiến trong tình trạng hoàn hảo nhất.
Dưới tình huống binh lực ngang nhau, sức chiến đấu của những đội hộ vệ này sẽ hơn xa tinh nhuệ bình thường.
Nhưng vấn đề là nhân số quá ít, cho nên khó có thể làm được gì trong những trận chiến lớn.
Có lẽ chỉ những đại quý tộc như gia tộc Dalton mới có thể thành lập được một đội quân gồm mấy ngàn người tu luyện, còn đám trung tiểu quý tộc bên dưới thì tuyệt đối không làm được như vậy.
“Vấn đề lớn đấy! Thứ mà chúng ta cần chính là có thể nhanh chóng huấn luyện bọn họ thành binh sĩ, lại phải có được sức chiến đấu nhất định, mấu chốt nhất là phải tạo thành quy mô.”
“Giống như đám binh sĩ mà cháu đã huấn luyện trong cuộc đại chiến lần trước.”
“Chú Chels, hình như lần trước chú cũng mang đi không ít lão binh, chẳng lẽ chú đã tiêu hao hết số lão binh này rồi sao?”
Nghe được câu hỏi của Hudson, Chels tỏ ra lúng túng.
Ông ta vốn cho rằng sau khi có được một đám lão binh liền có thể sao chép phương pháp luyện binh của Hudson, kết quả lại phát hiện ra trong đầu của đám nông nô thẳng thắn này chỉ học được hai chữ —— Phục tùng.
Quá trình luyện binh không đầy đủ đã làm cho ông ta trực tiếp từ bỏ chuyện này.
“Đều là vì đám quý tộc phương bắc kia, năm trước khi bọn chúng vừa tới liền xảy ra xung đột, ta mang theo người đi hỗ trợ bằng hữu......”
Nhìn thấy Nam tước Chels lòng đầy căm phẫn, Hudson chỉ cảm thấy đau răng.
Bây giờ hắn đã hiểu được lý do tại sao đám quý tộc bản địa lại có thể đánh cái có qua có lại với bọn quý tộc Bắc Cương lúc đó rồi, hoá ra là đám lão binh đã từng thấy máu kia cũng bị đưa tới chiến trường.
May mắn là trước đó mình phản ứng nhanh, quả quyết cự tuyệt tất cả lời mời, nếu không cũng không biết là sẽ phát sinh chuyện gì.
Những binh sĩ đã trải qua các cuộc huấn luyện nghiêm ngặt, lại còn liên tục giành được thắng lợi trên chiến trường sẽ có thể mau chóng trở thành lính tinh nhuệ, ít nhất là họ sẽ tự nhận mình là lính tinh nhuệ.
Nhưng một khi bại trận, quan chỉ huy lại không kịp thời trấn an quân tâm thì lòng tin sẽ tan rã.
Không có lòng dạ để chấp nhận thất bại thì chính là lão binh. Đánh những trận chiến Gure thì bọn họ có thể lấy một người chặt hai người, nhưng một khi tiền tuyến thất bại, đám lão binh này cũng là những người bỏ chạy nhanh nhất.
Thậm chí đám nông nô vừa mới buông cuốc xuống còn có thể đi theo các quý tộc lão gia khổ chiến lâu hơn những kẻ này.
Đương nhiên là đám nông nô cũng muốn bỏ chạy, nhưng bọn họ lại không biết nên chạy như thế nào.
Dù sao nông nô cũng không có kinh nghiệm ra chiến trường, không cẩn thận đi theo quý tộc lão gia lao lên phía trước, muốn vắt chân lên cổ chạy trốn nhưng sau lưng lại còn có người cản đường.
“Hudson, cháu nói thực cho chú biết đi. Vội vã muốn mọi người huấn luyện quân đội như vậy, có phải là tiền tuyến bên Bắc Cương đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nam tước Chels quan tâm hỏi.