Người dịch: Whistle
Theo lý mà nói, chỉ cần lão đại có thể còn sống trở về, cho dù các tiểu đệ đi theo có chết trận nơi sa trường thì gia tộc cũng có thể kéo dài truyền thừa.
Quý tộc mà, cho dù nội đấu có kịch liệt như thế nào thì vẫn luôn có một tấm màn che. Chăm sóc cho gia quyến của những đồng đội ngày trước cũng là chuyện có thể cày tình nghĩa.
Điều kiện tiên quyết là: Không mang ngọc có tội.
Nếu là chuyện đó liên quan đến lợi ích quá lớn thì mặt mũi của quý tộc lão gia cũng chẳng có tác dụng gì.
Bất quá cũng không cần phải lo lắng, đất phong trong tay tiểu quý tộc còn chưa đủ trình độ để bị “nghi ngờ là mang ngọc có tội” .
Sau mỗi lần đại thanh tẩy đều sẽ xuất hiện rất nhiều nơi vô chủ đang chờ mọi người đến chia cắt.
Chuyện cần lo lắng nhất không phải là không có đất phong, mà là thực lực của mình có hạn, không có năng lực để chiếm giữ càng nhiều đất phong.
Có nhiều vết xe đổ như vậy, trừ phi có lý do không thể không chọn. Nếu không thì mọi người không thể nào bỏ qua một cái đùi “thiên tuyển chi tử” như hắn mà chạy theo những kẻ có vận may không xác định kia để giành giật một chút hy vọng sống được.
Tên tuổi mà Hudson đã dành 2 năm thời gian để đánh bóng cuối cùng cũng đã tới lúc phát huy tác dụng, hắn cũng càng ngày càng lý trí hơn.
Để cho đám người này huấn luyện quân đội dựa theo kịch bản của hắn, giao quyền chỉ huy quân đội ra là chuyện dễ. Nhưng nếu muốn chỉnh hợp đội ngũ, huấn luyện được một đội tinh nhuệ chi sư thì lại không đơn giản như vậy.
Cái khó của việc huấn luyện không nằm trên người nông nô binh, mà là trên người của đám quý tộc lão gia kia.
Tiểu đệ cần huấn luyện, sĩ quan cũng cần được huấn luyện. Để cho các quý tộc lão gia bỏ qua lòng kiêu ngạo mà đi tới sân huấn luyện là chuyện còn khó hơn cả việc giết chết bọn hắn.
Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ.
Lúc trước thì chuyện này chắc chắn là không có chỗ thương lượng, nhưng bây giờ thì lại chưa chắc.
Trước mặt sinh tử tồn vong, ranh giới cuối cùng trông có vẻ như rất quan trọng kia cũng có thể đột phá lên một hạn mức mới.
Một người đi huấn luyện chung với tiểu binh là chuyện mất mặt, nhưng một khi có cả đám người bầu bạn thì chuyện này sẽ trở thành “vốn nên như vậy”.
Quy tắc là thứ do con người đặt ra.
Bởi vì lợi ích, sửa chữa quy tắc trò chơi cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
Mặc dù không thể đại biểu được toàn bộ quý tộc, nhưng trong một vòng tròn nhỏ thì có thể chơi như vậy.
Chỉ cần mọi người không nói những chuyện này ra ngoài thì đó chính là một đoạn bí mật bị phủ đầy bụi, được cất kín vĩnh viễn trong dòng sông lịch sử.
......
Quang Minh Thánh Sơn.
Một tin tức rợn người từ phía vương quốc Alpha truyền tới đã làm cho đám cao tầng của Giáo Đình trở nên sôi trào.
“Huyết Nguyệt Kèn Lệnh xuất hiện!”
“Thậm chí địa điểm xuất hiện còn ở trong vương quốc Alpha. Hư hư thực thực nằm trong tay của Sơn Địa lãnh chúa —— Tử tước Hudson.”
Tư liệu này quá kỹ càng, rất khó không làm cho người ta hoài nghi rằng có người hữu tâm đang lén lút gây chuyện.
Nhưng hết lần này tới lần khác “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” lại rất quan trọng. Là một tổ chức tôn giáo, cho dù người người đều biết Giáo Đình có liên hệ với tổ chức tà giáo, nhưng Giáo Đình lại không thể thừa nhận.
Nếu như để cho tín đồ thấy được thì chuyện này sẽ trở nên vô cùng rắc rối.
Nguyên nhân lớn nhất mà Thần Hi Giáo Đình đã kéo cừu hận khắp nơi mà còn có thể tồn tại được, lại còn có một cuộc sống thoải mái, là vì bọn chúng nắm giữ một quần thể tín đồ khổng lồ.
Mặc dù không lừa được đại quý tộc, nhưng Giáo Đình vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn trong suy nghĩ của một số tiểu quý tộc và các dân chúng ở tầng lớp thấp nhất.
Nguyên nhân mà các quốc gia không ngừng gây hấn với Giáo Đình nhưng lại không ra tay tiêu diệt, ngoài việc kiêng kị Thần Linh ra thì cũng đang lo lắng về phản ứng của dân chúng.
Nếu như có thể làm xấu đi hình của Giáo Đình, đem Thần Hi Giáo Đình biến thành một tổ chức tà giáo, triệt để cắt đứt căn cơ của Giáo Đình thì các quốc gia sẽ không bỏ qua.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba, bốn năm, sáu, bảy, tám lần, chỉ cần có cơ hội là mọi người sẽ liên hợp lại để hạ độc thủ.
Thần Hi Giáo Đình đã bị bại lộ rất nhiều chuyện xấu, cộng thêm ngày rộng tháng dài, cuối cùng rồi sẽ có ngày Giáo Đình bị sụp đổ.
“Blake, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Shelter VII lạnh lùng hỏi.
Có thể thấy được ông ta đã rất không hài lòng với biểu hiện của Thẩm Phán Kỵ sĩ đoàn.
Họa là do Thẩm Phán Kỵ sĩ đoàn gây ra, cho dù đã xử lý những người có trách nhiệm, nhưng việc giải quyết hậu quả vẫn làm đến rối tinh rối mù.
Nếu như không vì nhìn thấy Thẩm Phán Kỵ sĩ đoàn đã làm ra một chút tác dụng ở đế quốc Thú Nhân thì sợ là sắc mặt của Shelter VII sẽ càng khó coi hơn.
Blake là đoàn trưởng, tâm tình lúc này của gã ta còn phức tạp hơn cả Shelter VII. Vì chuyện của “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh”, thể xác và tinh thần của gã đã vô cùng mỏi mệt.
Vấn đề không phải là có nên điều tra hay không, mà là sau khi trở mặt với vương quốc Alpha thì những người mà bọn hắn phái qua đều là có đi không về.
Ngay cả người cũng khó mà toàn thân trở ra, việc giải quyết tốt hậu quả đương nhiên là sẽ không thể nào kết thúc được. Ngay cả phía đế quốc Thú Nhân cũng là nhờ vào cơ duyên xảo hợp, nhìn thì như khơi dậy xung đột giữa hai quốc, nhưng trên thực tế chuyện này lại chẳng có quan hệ gì với bọn hắn.
Vì giảm bớt trách nhiệm của bản thân nên mới nhắm mắt nhận đại công lao. Bất quá giả thì chung quy vẫn là giả, thế cục của đế quốc Thú Nhân căn bản không hề trong trong sự khống chế của Blake.
Nhỡ đâu mục tiêu mà đế quốc Thú Nhân xâm lấn không phải là vương quốc Alpha, mà là tìm kiếm những lỗ hỏng bạc nhược của hai nước khác làm khâu đột phá, lúc đó Blake cũng không biết mình nên kết thúc chuyện này ra sao.