Người dịch: Whistle
Phỉ Thúy cung, xe ngựa chiến tranh đã bắt đầu chuyển động, Caesar III lại trở nên nhàn rỗi.
Mọi chuyện đều sẽ phục vụ cho chiến tranh, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng đã biến mất trong tầm mắt của ông ta. Các quý tộc có mâu thuẫn gay gắt cũng không gây chuyện nữa.
Cho dù là sinh tử đại thù thì bây giờ cũng kiềm chế cừu hận trước. Mục đích của mọi người chỉ có một, tập trung toàn bộ lực lượng để vượt qua đại kiếp sinh tử lần này.
Còn về vấn đề thù hận, vậy thì phải xem đối thủ có thể sống sót được trong cuộc chiến tranh này không trước đã.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước đó, xác suất mà đối phương tử thân nơi xa trường sẽ cao hơn là xác suất do bọn hắn đích thân động thủ giết chết đối phương.
Chuyện ít đi thì đương nhiên là sẽ cảm thấy thoải mái, nhưng Caesar III lại có mấy phần không quen, bởi vì không nắm chắc được gì.
Ngoài miệng thì la hét rất ghê gớm, phải báo thù thú nhân, thu phục đất đai bị mất. Nhưng thực tế thì trong lòng của ông ta lại vô cùng lo sợ.
Nếu như đế quốc Thú Nhân không xuất hiện dị động, lại còn xác định được trận chiến này không có cách nào tránh khỏi, ông ta cũng không muốn khai chiến với đế quốc Thú Nhân vào thời điểm này.
“Bệ hạ, đế quốc Thú Nhân và bán đảo Quiquenin đồng thời xuất hiện dấu hiệu phát sinh nạn châu chấu, khoảng cách bộc phát với quy mô lớn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.”
Đại công tước Newfoundland trầm giọng nói.
Lý trí nói cho lão ta biết, đây là đang chơi với lửa. Đồng thời hạ độc thủ với hai thế lực lớn cũng giống như việc liếm máu trên lưỡi đao, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ gặp phải tai họa lớn.
Nhưng chuyện tàn khốc hơn chính là, bất luận Vương quốc Alpha có ra tay hay không thì song phương cũng đều là địch nhân, đây là chuyện không thể tránh được.
“Thả lỏng chút đi, Tể tướng của ta. Chuyện này không có bết bát đến vậy, Giáo Đình vừa mới đắc tội với vương quốc Frank.”
“Lần này sẽ không có người nào đứng ra làm người hòa giải cho bọn chúng, đệ nhất vương quốc trên đại lục mà gây chuyện thì sẽ không thể giải quyết một cách dễ dàng như vậy.”
“Về phần đế quốc Thú Nhân, bọn chúng đều đã chuẩn bị xâm lấn rồi, còn có cái gì để do dự nữa chứ?”
“Chỉ cần có thể suy yếu tiềm lực chiến tranh của bọn chúng, cho dù có khai chiến ngay bây giờ thì cũng đáng.”
Caesar III ra vẻ trấn định nói.
Mặc dù trong lòng hoang mang rối loạn, nhưng trên mặt nhất định phải thể hiện ra đủ trấn định để làm yên lòng đám thuộc hạ bên dưới.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Đại công tước Newfoundland cũng đã nói với bọn thuộc hạ những lời tương tự như thế này.
Tất cả mọi người đều biết rằng đây chỉ những lời trấn an lòng người, nhưng mọi người vẫn nguyện ý nghe. Vào những thời điểm không nắm chắc như thế này, con người cần nhận được công nhận.
Mặc dù sự công nhận này không có ý nghĩa thực chất gì, nhưng tâm linh lại có thể được an ủi.
Người am hiểu chính trị như Caesar III sẽ không làm cho thuộc hạ phải thất vọng về phương diện này. Nếu như ngay cả kẻ làm lão đại cũng không có lòng tin thì chẳng phải thuộc hạ sẽ càng bàng hoàng hơn sao.
Đối với một cuộc chiến tranh quy mô lớn có liên quan đến sự tồn vong của cả chủng tộc, không chỉ Vương quốc Alpha cần xem trọng, mà ngay cả đế quốc Thú Nhân cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Nếu như chỉ là giao chiến với ba quốc gia loài người ở biên giới thì đúng là chẳng là gì đối với thú nhân, nhưng mà nhân tộc lại có mười mấy quốc gia.
Nên đánh như thế nào?
Nên đánh lúc nào?
Đánh tới tình trạng gì?
Đây đều là học vấn, lỡ như vô ý làm cho cả nhân tộc bực tức mà khởi xướng phản công.
Khi vị bá chủ đại lục bất chấp mọi giá để tiêu diệt một đế quốc Thú Nhân thì sẽ có thể làm được.
Đây cũng là nguyên nhân mà mỗi lần thú nhân xâm lấn đều chỉ lấy việc ăn cướp làm chủ, lại còn rất khắc chế trong việc công thành chiếm đất.
Đương nhiên, loại khắc chế này là bị động. Kết cục của những cuộc đại chiến gần như đều là liên quân nhân tộc thu hồi lại đất đai bị mất. Nếu như không buông bỏ lãnh địa đã chiếm thì cuộc chiến cũng sẽ không kết thúc.
Cuộc đại chiến lần trước là ngoại lệ, nhưng loại ngoại lệ này chỉ xảy ra trong bối cảnh nhân tộc đang khai chiến bốn phía. Đế quốc Thú Nhân cũng phải bỏ ra một cái giá thê thảm chính là phản bội minh hữu để ngưng chiến với nhân tộc.
Những chuyện phản bội và liên hợp tương tự như vậy vô cùng phổ biến giữa các chủng tộc. Nếu như tất cả dị tộc đều đoàn kết một lòng thì địa vị bá chủ đại lục của nhân tộc đã sớm đổi chủ.
Cuộc chiến xâm nhập phía nam sắp được phát động này trông như một sự kiện ngẫu nhiên, nhưng thực ra ở sau lưng nó đã trải qua không biết bao nhiêu ván cờ chính trị.
Chỉ khi trải qua nhiều lần cân nhắc giữa lợi và hại, cảm thấy chiến tranh có lợi với phe mình hơn thì Hoàng đình thú nhân mới quyết định phát động chiến tranh.
“Bệ hạ, sứ đoàn mà công quốc Mosey và Vương quốc Warhammer phái ra đã xuất phát, dự tính là nửa tháng sau sẽ đến vương đô.”
“Lần này bọn họ tới đây là để thương nghị chuyện liên hợp chiến đấu. Chuyện này dây dưa rất rộng, còn cần ngài đích thân lấy ra điều lệ.”
Bá tước Francois nhắc nhở.
Bá tước Francois là ngoại vụ đại thần của Vương quốc Alpha, đa số thời điểm đều rảnh đến nhức cả trứng, chỉ có thời kỳ chiến tranh là vội đến chân không chạm đất.
So với những ngoại vụ đại thần trước, nhiệm vụ của Bá tước Francois sẽ càng nặng một chút, lần này có thêm hai vị minh hữu cần cân nhắc.
Môi hở răng lạnh, hiện giờ cả ba quốc gia đều là “huynh đệ” trong một cái chiến hào, bất kỳ người nào ngã xuống thì hai người còn lại cũng sẽ trở nên càng nguy hiểm hơn.