Người dịch: Whistle
Quốc vương bệ hạ đã thả lời: Tỉnh nào có công tác chuẩn bị chiến đấu kém cỏi nhất thì tỉnh đó sẽ được vinh dự trở thành quân xung phong.
Tổng đốc Pierce là một vị học sinh giỏi, cho nên bèn sửa đổi một chút rồi ra lệnh cho các quận: Công tác chuẩn bị chiến đấu của quận nào kém cỏi nhất thì quận đó sẽ phải đi trước.
Không có người nào dám phớt lờ lời uy hiếp trắng trợn này của ông ta. Ngoài một số fan cuồng nhiệt chạy tới xem náo nhiệt ra, đại đa số quý tộc đều chọn ở lại huấn luyện quân đội.
Đều là bị ép phải làm vậy, cấp trên đè cấp dưới, cấp dưới lại đè cấp dưới nữa. Ngoài quận Wright đã thống nhất tổ chức huấn luyện ra, các quận khác đều phát ra mệnh lệnh tương tự, người nào không hăng hái chuẩn bị chiến đấu thì quân đội của người đó sẽ phải ra chiến trường đầu tiên.
Không muốn đi cũng được, chỉ cần không gia nhập vào quân đội trong quận là được rồi, mọi người không cần một người đồng đội chuyên gây cản trở.
Cũng không thể đi ăn máng khác, ngay cả đội quân trong quận của mình mà còn bị cự tuyệt, những thế lực lớn bên ngoài đều không thu phế phẩm.
Mặc dù khi ra chiến trường thì quân số càng nhiều sẽ càng tốt; nhưng mà nếu như phải có thêm một gã đồng đội chuyên gây cản trở, vậy thì mọi người vẫn tình nguyện không có thì hơn.
Trải qua hơn một tháng rèn luyện sơ bộ, cuối cùng thì đoàn sĩ quan của Hudson cũng đã ra dáng một chust. Nếu chỉ nhìn từ phương diện khí thế thì đội quân này tuyệt đối là tinh nhuệ nhất đẳng.
Nhất là đại đa số người ở trong số này đều là Kỵ sĩ, sức chiến đấu cá nhân không kém càng làm tăng thêm tính chất “tinh nhuệ”.
Là tổng giáo quan, Hudson cảm thấy có chút phức tạp. So sánh với đám sĩ quan mà trước kia hắn bồi dưỡng ra, biểu hiện của những người trước mặt này thật sự là tốt hơn quá nhiều.
Cho dù là có người vẫn còn mang theo ngạo khí của quý tộc, nhưng dưới sự giám sát của Belersden đại gia, toàn bộ đều đã hoàn thành huấn luyện, không thiếu người nào.
Không phải là không có người thử tìm đường chết, chẳng qua hậu quả có chút thê thảm, bây giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh kêu rên.
Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, tất cả mọi người sẽ tổ đội đến vấn an gã xui xẻo đang nằm trên giường bệnh kia với danh nghĩa là đoàn kết.
Hudson còn chưa hung ác đến độ ra hiệu cho hùng đại gia hạ độc thủ, chỉ là lòng can đảm của tên xui xẻo này quá nhỏ thôi.
Gã này dám đào ngũ trong khi đang huấn luyện, bị Belersden trừng mắt nhìn một cái, gã ta sợ quá quay đầu bỏ chạy, không cẩn thận đâm đầu vào trong hố phân, té gãy tay gãy chân.
Về phần tại sao lại trùng hợp như vậy, đây đương nhiên là bởi vì đen rồi. Dù sao tất cả mọi người đều chứng kiến gã này đâm đầu vào hố phân, không hề liên quan đến hùng đại gia.
Vì tương lai lâu dài của người bị thương, với cái vết thương vô hại này, Hudon cảm thấy không cần thiết phải đi khắc mệnh .
Dù sao Mục sư cũng rất bận rộn. Trong lúc huấn luyện chung quy vẫn khó tránh khỏi xảy ra đủ loại ngoài ý muốn.
Thương cân động cốt 100 ngày, những kẻ xui xẻo bởi vì bị thương mà lui ra khỏi cuộc huấn luyện thì cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh kêu rên.
Dù sao sinh mệnh lực của Kỵ sĩ cũng rất mạnh, xương cũng đã nối lại rồi, còn bôi thêm một lớp ma pháp dược tề, từ từ điều dưỡng là được.
Kháng nghị là chuyện không thể xảy ra, sau mỗi lần huấn luyện, hùng đại gia liền đích thân ra sân diễn thuyết để khích lệ nhân tâm.
Chi tiết nội dung diễn thuyết hơi thô tục và bạo lực, cho nên liền không nói ra. Dù sao sau mỗi lần diễn thuyết thì tất cả mọi người đều giống như xài doping vậy.
Nhìn xem đám sĩ quan sắp hàng chỉnh tề, Hudson lập tức phát biểu bằng một cảm xúc mạnh mẽ: “Cuộc huấn luyện cấp tốc trong vòng một tháng đã kết thúc.”
“Ngoài một số phần tử cực kì cá biệt bị rớt lại phía sau ra, tất cả mọi người đều đã hoàn thành rất tốt cuộc huấn luyện căn bản này, nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.”
“Sau đó mọi người phải đem những thứ đã học được trong một tháng qua truyền thụ lại cho tư quân của gia tộc mình.”
“Quá trình luyện binh cụ thể như thế nào do các vị quyết định. Nếu như không học được, vậy thì chỉ có thể chứng minh là đầu của các vị quá ngu ngốc, đã định là không thể nào trở thành tướng quân được.”
“Không nói thêm mấy lời thừa thãi này nữa, một tháng tiếp theo chính là thời điểm kiểm tra thành quả học tập của các vị.”
“Đám nông nô kia cũng đã được huấn luyện, nhưng người huấn luyện bọn hắn đều là nông nô. Các vị đều là quý tộc, cho dù có rác rưởi như thế nào thì chắc là cũng phải mạnh hơn nô nông mà, đúng không?”
“Chuyện tiếp theo thì các vị tự xem xử lý, một tháng sau, chúng ta sẽ kiểm tra kết quả. Kết quả của cuộc huấn luyện cũng chính là trình độ của các vị.”
“Còn chưa tới 2 tháng nữa là sẽ tới mùa thu hoạch, sau khi kiểm tra thành quả xong, các vị còn phải mang theo binh sĩ trở về lãnh địa để thu hoạch.”
“Cuộc huấn luyện quân sự sau đó nữa sẽ do đích thân các vị dạy bảo.”
“Đừng nên lãng phí khoảng thời gian một tháng quan trọng này, bây giờ phát hiện ra vấn đề thì còn có thể thỉnh giáo học tập, sau này có muốn học tập thì cũng sẽ không dễ dàng như bây giờ.”
“Nhớ kỹ một câu nói: Muốn kiến công lập nghiệp trên chiến trường, bình thường phải đổ nhiều mồ hôi!”
.....
Thành phố Beda, sự xuất hiện của Thải Hồng Chi Nguyệt đã làm cho bầu không khí khẩn trương bị hòa tan mấy phần.
Ca kịch viện vốn đã lạnh tanh này lại trở thành tiếng người huyên náo. Tiền tài, sắc đẹp và quyền hạn vĩnh viễn cũng là đối tượng được thế nhân truy đuổi.
Nhoáng một cái đã qua hơn nửa tháng, dưới sự tuyên truyền của ca kịch viện, tin tức Thải Hồng Chi Nguyệt đến đây đã sớm truyền khắp toàn bộ tỉnh Đông Nam. Những quý tộc cảm thấy hứng thú đều đã xuất hiện trong thành Beda.