Người dịch: Whistle
Vào thời bình mà khi vận chuyển đã hao tổn mất 1⁄3 rồi, nếu như vào thời chiến, cho dù có hao tổn hết một nửa số lương thực trên đường vận chuyển thì Hudson cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Chẳng trách phải xếp danh sách điều động tỉnh Đông Nam vào hàng sau, nếu như không có đám quý tộc lão gia bọn hắn chủ trì thì làm sao có thể thu thập lại vật tư rồi vận chuyển lên tiền tuyến được chứ?
Theo cái nhìn của Hudson, nguyên nhân mà liên quân nhân tộc có thể đánh bại được thú nhân xâm lấn nhiều lần không phải bởi vì các quốc gia nhân tộc không đoàn kết, cũng không phải vì liên quân không có năng lực phản kích, mà đa phần là vì vật tư bị tiêu hao quá mức kinh khủng.
Vương quốc Alpha chiến đấu ở vùng biên giới mà đã tiêu hao nhiều vật tư như vậy rồi. Một khi chiến tuyến kéo dài đến Đế quốc Thú Nhân, một người đánh trận 10 người vận lương cũng chưa chắc có thể thỏa mãn được nhu cầu của tiền tuyến.
Trong vấn đề này, nhân tộc vĩnh viễn không học được cách làm của thú nhân. Thú nhân có thể tập kết rất nhiều quân đội không phải vì năng lực hậu cần của bọn chúng mạnh cỡ nào, mà là hoàn toàn ngược lại, năng lực hậu cần của Đế quốc Thú Nhân bết bát đến không có cách nào nói nổi.
Đế quốc Thú Nhân có thể ở tập kết hơn trăm vạn đại quân trên tiền tuyến chỉ là bởi vì bọn chúng không có điểm mấu chốt. Nếu như trong quân không có đủ lương thực, vậy thì đồng loại chết trận chính là khẩu phần lương thực của bọn chúng.
Có lẽ đại quân nhân tộc quyết ăn thua đủ với thú nhân cũng không phải là vì mọi người anh dũng cỡ nào, thuần túy chỉ là không muốn trở thành đồ ăn cho bọn chúng mà thôi.
“Tổng đốc các hạ, binh lực và thu thuế đều lấy quận làm đơn vị để phân chia nhiệm vụ thì cũng rất dễ giải quyết, nhưng vật tư thì lại rất phiền phức.”
“Mặc dù tỉnh Đông Nam đất đai màu mỡ, nhưng đặc sản của các quận lại là khác nhau, thậm chí có một vài quận còn không có vật tư.”
“Trực tiếp lấy quận làm đơn vị để phân chia nhiệm vụ sợ là sau này tất cả mọi người đều rất khó hoàn thành. Không bằng để mọi người gom góp đặc sản nhà mình để thay thế vật tư đi.”
“Chỉ cần tổng lượng có thể bằng nhau, cho dù là có một chút sai sót thì bên phía vương quốc cũng sẽ không nói cái gì.”
Hudson đứng ra đề nghị.
Chuyện dính đến lợi ích của bản thân thì hắn nhất định phải tranh thủ. Nếu không cứ cố chấp gánh vác một đống nhiệm vụ vật tư về thì có lẽ cũng không thể gom đủ số lượng.
Trên danh nghĩa thì Tử tước Sith là quận trưởng, những vấn đề này phải nên để gã ta đau đầu mới phải. Nhưng từ khi tiến vào phòng họp thì gã liền không nói một lời.
Không biết là Sith tự biết mình không có quyền nói chuyện ở đây, hay là bất mãn vì bị Hudson cướp quyền mà gã ta đã nằm thẳng rồi.
Quận trưởng nằm thẳng, nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành. Chuyện này có liên quan đến vật tư chiến lược trên tiền tuyến, là đại sự, nếu như để xảy ra vấn đề, toàn bộ quý tộc trong quận Wright đều sẽ bị liên lụy.
Mặc dù không đến mức bị xử lý theo tội “phản bội”, nhưng khả năng cao là sẽ bị đưa lên chiến trường sớm để tận trung vì nước.
Đám con em quý tộc gây án trước đó chính là những tấm gương tốt, Hudson cũng không muốn bị mang danh “lập công chuộc tội” để ra tiền tuyến.
“Đề nghị của Tử tước Hudson rất tốt, vô cùng phù hợp với thực tế. Nhiệm vụ vẫn được chia theo quận, nhưng phủ tổng đốc sẽ đưa ra một tỉ lệ tương ứng, mỗi người tự cầm vật tư ra để thay thế.”
“Vì cuộc chiến này, quốc vương bệ hạ đều bận đến mức không thể ngủ ngon, nếu những vấn đề mà nội bộ chúng ta có thể giải quyết thì cũng không cần làm kinh động đến bệ hạ.”
“Nếu như có một vài vật tư không đủ số lượng, phủ tổng đốc cũng có thể đứng ra bỏ tiền mua sắm. Cân nhắc đến chi phí mua sắm gia tăng, dùng vật tư để thay thế thì sẽ bị thu thêm 5% phí hao tổn.”
“Nhằm đả kích những kẻ nhân lúc loạn lạc mà tăng giá vùn vụt, từ giờ trở đi, nhất định phải cam đoan giá hàng trong tỉnh ổn định.”
“Nếu như phát hiện có người trữ hàng đầu cơ tích trữ, nhiễu loạn giá thị trường, giết hết không tha!”
“Ngoại trừ vật tư vận chuyển ra tiền tuyến, bất luận là vật tư chiến lược nào nằm trong danh sách muốn rời khỏi tỉnh Đông Nam đều phải được phủ tổng đốc phê chuẩn.”
“Các quận nhất định phải nghiêm ngặt phối hợp, nhất là những quận nằm sát biên giới, nhất định phải đảm bảo không được để vật tư bị tuồn ra bên ngoài. Địa bàn của ai xảy ra vấn đề thì người đó phải gánh chịu trách nhiệm.”
“Cuộc chiến này chắc chắn sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn được. Chuyện này cũng mang ý nghĩa là chúng ta phải chuẩn bị sẵn tâm lý cung cấp vật tư lâu dài cho tiền tuyến, sau này nhất định phải cố gắng sản xuất lương thực.”
“Các vị cũng phải làm gương tốt, dẫn đầu tiết kiệm lương thực, giảm bớt những chi tiêu không cần thiết.”
“Nói cho đám người bên dưới ngừng ngay cái lối sống hưởng lạc xa hoa lãng phí cho ta, phải thắt lưng buộc bụng một thời gian. Ta không muốn nhìn thấy khi chiến tranh còn chưa kết thúc mà đã có người làm cho lãnh địa của mình phá sản.”
Lời của Bá tước Pierce nói đã làm cho nỗi lo trong lòng Hudson lắng xuống. Có thể dùng vật tư để thay thế, vậy thì khốn cảnh mà Sơn Địa Lĩnh gặp phải đã không còn tồn tại.
5% phí hao tổn là một cái giá quá rẻ rồi. Kiếm tiền là chuyện không thể nào, nếu như thao tác không tốt, phủ tổng đốc còn phải đền vào.
Mua vật tư nghe vô cùng đơn giản. Nhưng một khi mua sắm vật tư với quy mô lớn thì không phải chỉ là chuyện có tiền là có thể mua được .
Cho dù có thể ổn định được giá hàng, mua sắm đầy đủ vật tư mà chỉ thu lấy 5% phí tổn thật sự là không cao lắm.
Có thể thấy được Bá tước Pierce thật sự đang bỏ công bỏ sức để phục vụ cho chiến tranh, mà không phải qua loa lấy lệ ứng phó cho qua.