Người dịch: Whistle
“Thiếu gia, ngài cứ như vậy mà từ bỏ quyền thu thuế sao?”
Quản gia Velen thất kinh hỏi.
Đối với một vị quận trưởng mà nói, quyền thu thuế chính là quyền lực quan trọng nhất, ngang hàng với quyền tài chính.
Một vị quận trưởng mất đi quyền tài chính thì tiếng nói trong quận sẽ chắc chắn sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
“Không còn kịp nữa! Chiến tranh đã hết sức căng thẳng, mọi chuyện đều phải nhường đường cho chiến tranh.”
“Thế lực mạnh nhất quận Wright chính là Sơn Địa Lĩnh, trước đó ta còn có thể lợi dụng quy tắc trò chơi để đối kháng với hắn ta, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã chậm rồi.”
“Không có sự phối hợp của đám quý tộc bản địa, chúng ta sẽ rất khó có thể gom đủ vật tư chiến lược đúng thời hạn. Việc có liên quan đến sự an nguy của tiền tuyến là không thể kéo dài được.”
“Huống chi quận Wright đầu tiên là chịu chiến tranh tàn phá, sau đó lại bị nạn châu chấu, nền kinh tế vẫn chưa phục hồi.”
“Rất nhiều lãnh địa mới chỉ có thể miễn cưỡng làm được thu chi cân bằng, căn bản không có khả năng lấy ra đủ vật tư, muốn hoàn thành được nhủ nhiệm vụ theo quy củ là chuyện không hề dễ dàng.”
“Ta cũng không thể nào ép chết người ta được?”
“Ném cho Hudson củ khoai nóng bỏng tay này cũng tốt.”
“Gia tộc Koslow có thân bằng hảo hữu ở khắp nơi, vốn là người có ưu thế lớn nhất, bây giờ lại biến thành người yếu thế nhất.”
“Nhiệm vụ thu thuế rơi xuống đầu hắn, không chỉ không thể kiếm lời, không chừng còn muốn ứng ra không ít vật tư cho người ta.”
“Thường kỳ bình thường bán một cái nhân tình thì không nói làm gì. Nhưng vào thời chiến, tùy tiện phát sinh một chút ngoài ý muốn đều sẽ trở thành chỗ chết người.” Sith cười lạnh nói.
Nhưng mà vẻ không cam lòng giữa hai lông mày đã đứng suy nghĩ chân thật trong lòng gã.
Từ trước tới nay, nguy hiểm và lợi tức đều luôn tỉ lệ thuận với nhau.
Tuy gã nói là nguy hiểm lớn, nhưng có lẽ đây cũng là một lời an ủi cho sự bất lực của bản thân gã.
Sơn Địa Lĩnh.
Đối thủ nằm thẳng, Hudson đã trở thành người chiến thắng trong cuộc đấu tranh quyền lực này, nhưng trên mặt hắn lại không có vẻ vui sướng mà người thắng nên có.
Ngoài một ngàn binh lính có thể gom đủ trong thời gian ngắn nhất ra. Bất luận là thuế chiến tranh hay là nhiệm vụ gom góp vật tư đều gặp trở ngại.
Mỗi ngày đều có không ít người chạy tới khóc than kêu khổ.
Không có giao tình cũng có thể miễn cưỡng kéo lên thân bằng hữu cựu, Hudson là thực sự không xuống tay được.
Hudson đã hết sức tranh thủ với phía phủ tổng đốc.
Bá tước Pierce cũng không tận lực gây khó dễ về chuyện này, nhiệm vụ mà các quý tộc ở quận Ryton và Wright phải gánh chịu chỉ bằng 80% nhiệm vụ của các quý tộc ở khu vực khác.
Mặc dù mức độ chiếu cố không thế nào, nhưng chung quy vẫn là có chiếu cố. Loại chuyện này không thể nào thập toàn thập mỹ được.
Nhiệm vụ của Vương quốc được chia ra cho các tỉnh. Có quận ra ít vật tư thì phải có quận khác ra nhiều hơn, nhất định phải gom đủ số lượng.
Thấy đám người đang không ngừng kêu khổ trong đại điện, Hudson tức giận khiển trách:
“Đủ rồi! Hôm nay ta mời các ngươi tới đây là để thương nghị đối sách giải quyết, không phải là tới nghe các ngươi tới kể khổ.”
“Chống lại thú nhân xâm lấn là trách nhiệm của toàn bộ người dân trong Vương quốc Alpha. Chúng ta có thể ở hậu phương gom góp vật tư là vì có người ở tiền tuyến đang chém giết thay cho chúng ta.”
“Nếu như các ngươi cảm thấy không công bằng thì có thể lựa chọn báo danh tham chiến. Chỉ cần mang theo quân đội đi tiền tuyến, vấn đề thuế ruộng liền không cần các ngươi quan tâm”
“Chắc các ngươi cũng biết tổng lượng thuế ruộng mà quận Wright cần gom góp là bao nhiêu rồi, số lượng ta chia xuống dưới có hợp lý hay không, có lẽ trong lòng các ngươi đều đã biết rõ.”
“Đừng có nghĩ đến việc chỉ cần khóc mấy tiếng là có thể tránh được nhiệm vụ. Nhiệm vụ này là mệnh lệnh bắt buộc phải hoàn thành, nhất định phải góp đủ số lượng.”
“Nhưng quý tộc không thực hiện nghĩa vụ sẽ bị thu hồi lãnh địa, tước đoạt thân phận quý tộc, đến lúc đó sẽ không có thuốc hối hận đâu!”
Hài tử biết khóc có sữa uống, đó là ở trong nhà mình. Nếu như ra đến bên ngoài, không ai có nghĩa vụ phải gánh vác trách nhiệm thay cho họ.
Nếu như ầm ĩ liền có thể giải quyết vấn đề, tất cả mọi người đều chạy tới đây làm loạn, vậy thì tiền tuyến sẽ ra sao?
Căn cứ vào lệ cũ dĩ vãng, quý tộc các nơi đều bỏ tiền bỏ sức. Chỉ có quý tộc phương bắc là ngoại lệ, chỉ cần ở tiền tuyến chém giết là được.
Mọi chuyện đều rất công bằng.
Bởi vì toàn bộ tư quân của quý tộc đều tham chiến nên mới xuất hiện hình thức chiêu mộ này. Nếu như chọn lựa hình thức thay phiên nhau chiến đấu, chờ người này chiến đấu được một khoảng thời gian liền sẽ lui xuống chỉnh đốn, đổi thành người khác lên thay ca.
Quý tộc phương bắc là những người có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, cho nên không có lựa chọn. Chỉ cần chiến tranh bộc phát, bọn họ chỉ có thể liều chết ở tiền tuyến, phải đánh đến khi chiến tranh kết thúc thì mới có thể kết thúc.
Vì bảo vệ lãnh thổ của bản thân, đám quý tộc phương bắc sớm đã sử dụng toàn bộ khí lực để tăng cường quân bị chuẩn bị chiến đấu. Mỗi người đều là những kẻ cực kỳ hiếu chiến, thuế ruộng trong lãnh địa đều được đầu tư vào trong quân đội, căn bản không cần vương quốc phái người tới thúc giục.
“Tử tước Hudson tôn kính, không phải là chúng tôi không muốn thực hiện nghĩa vụ của một nhà quý tộc. Thật sự là hiện giờ lãnh địa không đủ sức gánh chịu khoản chi tiêu này.”
Kỵ sĩ Hendel uể oải nói.
Từ vẻ mặt bất đắc dĩ của người này cũng có thể thấy được y thật sự là bất lực, đã chuẩn bị xong tư thế “nằm thẳng” rồi.
Làm không được là làm không được, cho dù có bị ép phải ra tiền tuyến sớm thì vẫn không thể giao nổi nhiều thuế ruộng như vậy.
Nhất là các loại vật tư chiến lược, không riêng gì bây giờ phải ra, sau này mỗi tháng đều phải ra. Hơn nữa số lượng chỉ tăng chứ không giảm.