Người dịch: Whistle
Bất luận là làm cá khô, thịt khô, đồ ăn khô đều thuộc diện những ý tưởng ngu ngốc. Đối sách thì không có vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ thoát ly thực tế.
Trong những thuộc địa đã được khai phá xong, tôm cá dưới sông thường xuyên bị cư dân ven bờ chăm sóc; Còn dã thú trên núi rừng cũng thường xuyên xuất hiện trên bàn cơm của các quý tộc lão gia.
Rau dại cũng là lương thực, đối với nông nô mà nói, rau dại còn có thể được tính là một nửa món chính. Có thể nói là thức ăn thiết yếu trong mọi bữa ăn, ngay cả dân trong lãnh địa đều ngại không đủ ăn, làm gì có dư mà lấy ra chế tác đồ khô.
Ra biển bắt cá thì càng là nói nhảm. Cho dù thực sự có nhân mạch có thuyền, sai một đám vịt trên cạn đi đánh bắt cá quả thật là vô cùng không đáng tin cậy.
Huống chi, biển cả trong thế giới ma pháp này cũng không hề yên ổn. Trong biển rộng mênh mông còn có vô số sinh vật nguy hiểm khác.
Ngư dân vẫn luôn là một trong những nghề nghiệp có mức độ nguy hiểm cao nhất. Nếu như có thể yên tâm trồng trọt thì gần như sẽ không có người nào muốn mạo hiểm ra biển bắt cá.
Đường sáng mà mọi người có thể nhìn thấy chính cho thuê sức lao động. Những vật tư như lương thực vải vóc không phải thứ có thể mọc ra chỉ sau một ngày hai ngày, nhưng sản lượng quặng mỏ thì lại có thể đề cao trong một thời gian ngắn.
Vào thời chiến, sắt chính là mặt hàng thông dụng. Dù là sản xuất ra quặng sắt, hay là đã rèn thành binh khí thì cũng đều có thể giao nộp cho phủ tổng đốc.
Hudson dừng lại một chút rồi mới bổ sung: “Nếu như những chuyện này đều đã làm hết mà vẫn không thể thỏa mãn được nhu cầu.”
“Các vị còn có thể cân nhắc đi làm lính đánh thuê, đi hoàn thành nghĩa vụ quân sự thay cho các quý tộc có điều kiện kinh tế giàu có ở các tỉnh lân cận để đổi lấy thù lao phong phú.”
“Nếu như số người báo danh nhiều mà nói, ta có thể đề nghị với phủ tổng đốc dời lại thời hạn tham gia nghĩa vụ quân sự của các vị. Tránh xảy ra chuyện các vị đang phục dịch trong quân ngũ lại nhận được lệnh chiêu mộ trong tỉnh.”
“Đều là ra chiến trường, nhưng đi theo quân đội các tỉnh ra tiền tuyến thì còn có thể trở về chỉnh đốn sau một khoảng thời gian. Tính an toàn sẽ cao hơn việc tiến vào quân thường trực chém giết đến khi chiến tranh kết thúc.”
“Dựa theo lệ cũ, không đến thời khắc mấu chốt thì vương quốc sẽ không chiêu mộ quý tộc của tỉnh Đông Nam chúng ta ra tiền tuyến.”
“Theo lý mà nói, chỉ cần các tỉnh cân đối tốt thì còn có chỗ trống để thao tác.”
Hudson không có lừa gạt bọn họ, mà là thật sự có loại nhu cầu này. Một số quý tộc giàu có, nhưng lại ở trong giai đoạn không có người kế tục đều sẽ mời người thay thế bọn hắn nhập ngũ.
Ý chí chiến đấu của lính đánh thuê không cao, chấp hành nhiệm vụ thủ thành cũng đã miễn cưỡng rồi. Một khi dã chiến thất bại thì rất dễ dàng xuất hiện đào binh.
Trên nguyên tắc vương quốc cấm loại hành vi mướn người phục dịch này, nhưng phép tắc cũng phải thua ân tình, tóm lại là luôn có những thời điểm ngoại lệ.
Ví dụ như: Khô Lâu Hội làm loạn lần trước, có một vài người thừa kế gia tộc trong hai quận vẫn còn là những đứa con nít.
Cũng không thể để cho người ta ôm bọn búp bê lãnh chúa này ra chiến trường nha?
Đúng vào lúc này, quan viên phụ trách thi hành sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt, ngầm đồng ý bọn hắn sử dụng lính đánh thuê.
Trong chuyện này cũng có nguy hiểm, lính đánh thuê phục dịch mà xảy ra vấn đề thì chủ thuê cũng phải chịu trách nhiệm.
Trong tình huống bình thường, tất cả mọi người đều thích mời quý tộc làm thay. Đều là người trong vòng tròn, cha xứ chạy được nhưng giáo đường không chạy được.
Ngoài cái đó ra, còn có một loại tình huống có thể trao đổi nghĩa vụ.
Đơn giản mà nói, những quý tộc ở các tỉnh khác nhau có thể trao đổi nghĩa vụ với nhau. Ngươi đi thực hiện nghĩa vụ của tỉnh ta, ta đến làm nhiệm vụ cho tỉnh ngươi.
Nhưng chỉ giới hạn những quý tộc có thân phận địa vị và tổng hợp thực lực tương đương thôi. Hơn nữa còn phải được Tổng đốc hai tỉnh đồng ý.
Loại tình huống này thường chỉ phát sinh trong đại gia tộc.
Đại gia tộc có nhiều tộc nhân, có con em dòng thứ phân bố tại những khác tỉnh khác cũng là chuyện rất bình thường. Vào thời chiến, bọn họ không yên lòng khi đi theo người khác ra chiến trường, cho nên liền sử dụng phương pháp này để trao đổi.
Bình thường, chỉ cần thân thỉnh là sẽ không xảy ra vấn đề gì. Dù sao cũng có người đi hoàn thành nhiệm vụ rồi, mọi người đều dựa theo nhu cầu, tạo điều kiện cho đôi bên, cũng có thể lưu lại một cái ân tình.
Những đại gia tộc có số lượng con cháu khác nhau thì tình huống thực tế cũng sẽ không giống nhau.
Loại trao đổi này không có khả năng góp đủ số, có sai biệt thì phải cho đền bù.
Có thể là vật tư, cũng có thể là phái người tới phục dịch. Tình huống cụ thể thì phải căn cứ vào tình hình thực tế để cân đối.
Nếu là tình huống khẩn cấp, không kịp cân đối. Vậy thì sẽ phải thay đổi vị trí nghĩa vụ, nói một cách đơn giản chính là: từ khi những quý tộc này tiến vào một tỉnh khác thực hiện nghĩa vụ, vậy thì nghĩa vụ trên người bọn họ cũng đã bị chuyển dời đến trên tỉnh.
Đã trải qua vô số lần, tất cả mọi người đều có kinh nghiệm phong phú, ai cũng đừng nghĩ chiếm được tiện nghi ở phương diện này.
Đều là bị thú nhân ép phải làm vậy. Trong những năm tháng chiến tranh dài dằng dặc, áp lực sinh tử tồn vong ép cho đám cao tầng của Vương quốc Alpha phải không ngừng tiến bộ.
Đã sớm định ra đối sách với đủ loại tình huống ngoài ý muốn. Đối với tiểu quý tộc mà nói, đi theo ai ra chiến trường cũng không quan trọng, quan trọng là phải hoàn thành nghĩa vụ của bản thân.
“Tử tước Hudson tôn kính, nếu như chúng tôi đưa thanh niên trai tráng tới Sơn Địa Lĩnh làm việc, vậy thì có phải cũng có thể tiến hành huấn luyện quân sự ngay ở chỗ này luôn không?”
Nam tước Kettler nhắm mắt hỏi.