Người dịch: Whistle
Trong khi nói chuyện, Hudson còn tỏ ra si mê nhìn chằm chằm Isabel, giống như đã bị mê hoặc đến mức mất cả thần trí, hai tay không an phận lại thò ra ngoài.
Không giống với trước đó, sự chú ý của Isabel đã tập trung vào Huyết Nguyệt Kèn Lệnh, nàng không có né tránh ngay lập tức, mà còn mê hoặc hỏi:
"Đồ vật trong tay ai?"
.......
"Ngươi đã làm gì ta?"
Isabel tức giận hỏi.
Nếu như ánh mắt là một thanh đao, Hudson đã bị chặt thành mảnh vụn.
Lửa giận bùng cháy trong lòng, nhưng tiếc là cơ thể mềm oặt đã làm cho nàng không còn sức để phản kháng.
Cả cơ thể nàng đều nằm trong vòng tay của Hudson, trong đôi mắt đẹp hiện lên cả sự phẫn nộ lẫn phong tình.
Hudson vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt rồi cười ha hả nói:
"Thật xin lỗi, bởi vì tiểu thư Isabel thật sự là quá quyến rũ, làm cho ta không thể kiềm chế được..."
"Được rồi, nói thật cô cũng không tin. Vậy thì ta nói những lời mà cô nguyện ý tin tưởng vậy!”
“Con người ta có tính nhát gan trời sinh.”
“Vì an toàn, trước khi không làm rõ được lai lịch của cô, ta chỉ có thể để cho cô ủy khuất trước.”
“Nhưng mà cô có thể yên tâm, ta không hề có ý định bỏ thuốc cô.”
“Là một vị Kỵ sĩ, một chút quy củ này ta vẫn còn hiểu.”
“Gần đây ta vừa mới học được một ma pháp nhỏ, nhưng vẫn còn chưa kịp thi triển, vậy nên hôm nay muốn nhờ tiểu thư Isabel hỗ trợ kiểm tra hiệu quả của nó.”
“Tác dụng phụ cũng sẽ chỉ làm cho cô tạm thời mất đi khả năng phản kháng, sẽ không gây hại gì cho cơ thể.”
“Chỉ cần cô cẩn thận trả lời một số câu hỏi của ta thì cơ thể sẽ phục hồi ngay lập tức. Dù sao ta cũng là người biết thương hương tiếc ngọc."
Trình bày đơn giản, nhưng những lời này rơi vào tai của Isabel làm cho cô ta giống như đang xuống vực thẳm. Nàng run run rẩy rẩy nói:
"Ngươi là một tên vong linh ma pháp sư?”
“Chuyện này không thể nào!”
“Làm sao một người trẻ như vậy có thể trở thành vong linh Ma pháp sư được?”
“Trừ phi. . . Ngươi. . . Không phải Tử tước Hudson. . ."
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, sắc mặt của Isabel lập tức trắng bệch, thậm chí âm thanh của cô cũng trở nên đứt quãng.
Nếu như ma pháp sư là những người cuồng nghiên cứu để truy tìm chân lý ma pháp, vậy thì vong linh ma pháp sư chính là những kẻ điên.
Rơi vào trong tay Hudson, Isabel còn có thể cố gắng tự cứu.
Đối với tâm tư của cánh đàn ông, nàng tự nhận là mình vẫn có thể hiểu rất rõ. Trong tình huống không có cừu hận, sẽ có rất ít người có thể hạ độc thủ với một mỹ nhân nũng nịu như nàng.
Nhưng nếu như đối mặt một gã vong linh Ma pháp sư không biết đã sống bao nhiêu năm, cái gọi là sắc đẹp chỉ là một chuyện cười.
Đám pháp sư khác loài kia mỗi ngày đều chỉ giao tiếp với thi thể, dưới sự ăn mòn của âm khí, sợ là cơ thể của họ đã mất đi một số công năng.
Khi không còn kiêu ngạo về thẻ đánh bạc của mình, biểu hiện của Isabel chỉ tốt hơn những người phụ nữ bình thường một chút.
"Tiểu thư Isabel, có mấy lời không thể nói lung tung. Nể mặt cô xinh đẹp như vậy, ta cho cô thêm một cơ hội.”
“Tổ chức thần bí sau lưng cô là thế lực nào?
“Nếu như không thể nói thẳng cũng không sao. Ta viết ra đáp án, cô chỉ cần lựa chọn là được. Không cần phải trả lời trực tiếp, ám chỉ cũng được.”
“Dù sao thì ta cũng là một người trọng tình nghĩa. Nếu không làm rõ được thân phận của đối tượng giao dịch thì làm sao có thể giới thiệu vụ làm ăn này cho bằng hữu được chứ?”
“Không phản đối, ta xem như cô đã đồng ý rồi nhé.”
“Giáo Đình?”
“Vương quốc Frank?”
“Vương quốc Dante?”
“Hay là Caesar III?”
“. . ."
Cho dù Hudson đã liệt kê ra rất nhiều thế lực lớn của nhân tộc trên lục địa Aslante, nhưng lại không thấy Isabel có phản ứng gì.
Hudson nhướng mày, đôi bàn tay nắm chặt làm cho Isabel sợ đến mức vội vàng giải thích: "Đại nhân, tôi thật sự không biết!”
“Tổ chức thần bí này rất bí mật. Trừ người liên hệ ra, tôi hoàn toàn không biết gì về những thành viên khác.”
“Từ những nhiệm vụ đã hoàn thành trong vài năm qua, tôi chỉ có thể đoán một cách đại khái là có khả năng sẽ liên quan đến Giáo Đình. Còn về thật hay giả thì tôi không có cách nào xác định!"
Có thể thấy được cô ta đã bị dọa cho sợ mất mật rồi. Rơi vào trong tay của một tên Vong Linh pháp sư, chuyện đáng sợ nhất không phải là cái chết, đáng sợ hơn là sau khi chết rồi mà linh hồn cũng không được an lành.
"Hiểu rồi, thì ra cô chỉ là một con tốt thí. Xem ra vụ làm ăn này nếu như thương lượng với cô thì sợ là sẽ rất khó có kết quả.”
“Ăn viên thuốc này đi. Trở về nói cho cấp trên của cô, kêu bọn hắn phái người có thể làm chủ tới thương lượng."
Nói xong, Hudson cũng mặc kệ Isabel có đồng ý hay không, hắn liền nhét viên thuốc đó vào trong miệng của cô ta.
Thân thể Isabel đã có lại một chút khí lực, chỉ là cô ta vẫn không dám lộn xộn, vẫn giữ nguyên tư thế nằm trong lòng Hudson rồi nhẹ nhàng hỏi: "Đại nhân, viên thuốc này là gì?"
"Đừng lo, đây là đồ tốt. Chỉ cần cô nghe lời thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.”
“Hiện giờ đã không phải là hàng trăm năm trước nữa, cho dù là người của Giáo Đình thì chúng ta có thể trở thành bạn tốt. Sau khi giao dịch này hoàn thành, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Nếu là cô không trung thực, vậy ta sẽ rất khó đảm bảo là sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Có lẽ việc có thêm một con rối xinh đẹp cũng là một lựa chọn tốt. Yên tâm, kỹ thuật của ta rất tốt. Cho dù là chế tác con rối thì ta cũng có thể giữ lại linh hồn của cô, giúp cô trường sinh bất lão!”
“Đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn nói cho người phía sau màn biết, đặt cược xem bọn họ có năng lực có thể giải quyết vấn đề phiền toái trong cơ thể của cô hay không.”