Người dịch: Whistle
Để không rơi vào những cuộc tranh cãi không có hồi kết, ông ta liền chơi trò "giải quyết dứt khoát". Ý kiến có thể từ từ đưa ra, nhưng biểu quyết thì phải tiến hành ngay bây giờ.
Kết quả ra trước thì việc cãi cọ cũng trở nên vô giá trị. Sau khi tổng kết ý kiến gửi tới thủ đô, ý chí của tất cả các quý tộc phái thực lực chính là sự lựa chọn của vương quốc.
Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng thực ra đó lại là sự lựa chọn tốt nhất. Với tư cách là cổ đông của vương quốc, vào thời điểm quan trọng như vậy, ít nhiều gì cũng phải thể hiện ra ý định của bản thân.
Quyết định là do mọi người cùng nhau đưa ra, bất kể đúng hay sai, mọi người đều có thể bình tĩnh đối mặt.
Nếu như là chuyên quyền độc đoán, vậy thì Quốc vương sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Lựa chọn chính xác là chuyện đương nhiên, nhưng nếu phán đoán sai lầm thì phải gánh chịu trách nhiệm.
Chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ xảy ra một cuộc phong ba chính trị. Đối mặt đại quân Thú nhân, hiện giờ Vương quốc Alpha cần sự đoàn kết, và không thể chịu được nếu như nội bộ rối loạn.
Không chút do dự, Hudson dẫn đầu giơ tay trước. Chiến hỏa cháy đến Công quốc Mosey dù sao cũng tốt hơn lan đến lãnh thổ của Vương quốc Alpha.
Nhìn thì có vẻ như tỉnh Đông Nam sẽ an toàn vì là hậu phương lớn của vương quốc. Nhưng một khi các tỉnh phía Tây bị hủ bại, gánh nặng tiếp tế cho quân đội tiền tuyến sẽ đổ hết lên vai các tỉnh phía Đông.
Đến lúc đó, không chỉ riêng đòi tiền đòi lương, mà còn phải cung cấp cả binh sĩ, thậm chí mọi người còn phải đích thân lãnh binh ra tiền tuyến.
Với vốn liếng của Sơn Địa Lĩnh, phá sản chỉ là chuyện trong phút chốc. Công cuộc khai hoang sẽ không còn có thể tiếp tục nữa, nhất định phải ưu tiên việc tiếp tế lương thực cho tiền tuyến.
Có rất nhiều quý tộc còn đang băn khoăn, nhưng sau khi Hudson mở đầu, đám người liền tốp năm tốp ba theo vào.
Điều thú vị nhất chính là các quận trưởng của gia tộc Dalton cũng đều đồng loạt giơ tay. Hiển nhiên là Tổng đốc Pierce cũng ủng hộ vấn đề xuất quân giải cứu Công quốc Mosey.
"Mọi người cũng đã thấy kết quả rồi, ta sẽ báo cáo chi tiết lên cho vương đô. Đợi sau khi tất cả các quý tộc có tư cách bỏ phiếu xong, kết quả tổng hợp cuối cùng chính là quyết định cuối cùng của vương quốc.”
“Tình hình ngày càng khó khăn, mong mọi người nỗ lực hơn nữa trong công tác chuẩn bị cho chiến tranh. Bây giờ cố gắng chuẩn bị thêm một chút, khả năng sống sót trở về cũng sẽ lớn hơn một chút.”
“Đều là đồng liêu, ta không muốn nhìn thấy có người da ngựa bọc thây.”
“Nhắc nhở mọi người một câu, tình hình trước mắt rất phức tạp, có khả năng mà chúng ta sẽ bị điều động trước thời gian!"
Bá tước Pierce nghiêm túc nói.
Quan tâm thì cũng có, nhưng càng nhiều là vì nhìn thấy bi kịch của những người thua cuộc nên không muốn nối gót những kẻ kém may mắn đó.
Dựa theo biên chế của vương quốc, một khi tư quân quý tộc tỉnh Đông Nam được tổ chức xong xuôi, các quận trưởng cũng sẽ được bổ nhiệm làm quân đoàn trưởng, còn Tổng đốc chính là người sẽ chỉ huy toàn bộ quân đoàn.
Trong cùng một hệ thống tổ chức, khi thực hiện các nhiệm vụ thì khả năng cao là sẽ hành động cùng nhau.
Nếu như tiểu đệ không cố gắng, người làm lão đại sẽ phải bị liên lụy. đại quân Thú nhân cũng sẽ không quan tâm nhiều như vậy, nếu phát hiện ra nhược điểm thì bọn chúng sẽ đánh thẳng vào.
Nếu muốn sống sót được trên chiến trường, biện pháp tốt nhất chính là tăng quân số càng nhiều càng tốt, đồng thời phải biến quân đội trong tay mình thành tinh nhuệ.
Nhiệm vụ nghĩa vụ quân sự của vương quốc, ngoài việc quy định số lượng quân đội tối thiểu phải mang theo ra thì còn khuyến khích mọi người mang thêm càng nhiều quân đội ra tiền tuyến.
Cho dù có biên chế từ một vạn người đến mười vạn người thì bộ hậu cần của Vương quốc cũng sẽ phân phối vật tư theo số lượng người thực tế. Tóm lại một câu: Không sợ ngươi nhiều binh, chỉ sợ ngươi không có binh.
Quân đội càng đông và càng tinh nhuệ thì xác suất hoàn thành nhiệm vụ càng cao, vương quốc càng an toàn.
Về mặt lý thuyết mà nói, miễn là tất cả các quý tộc đều hoàn thành nhiệm vụ của mình thì đại quân thú nhân sẽ không bao giờ có thể đánh vào được.
Còn tình hình thực tế, chỉ cần đọc qua sách sử đều biết đây là chuyện không thể nào.
Các quý tộc đóng quân trong giai đoạn đầu thì còn có thể hoàn thành nhiệm vụ với sự giúp đỡ của vương quốc.
Giai đoạn sau khi binh lực eo hẹp, viện binh không thể tiếp viện kịp thời, đó cũng chính là lúc phòng tuyến sụp đổ.
Trong các cuộc chiến trước đây, việc tuyến phòng thủ sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian. Sự khác biệt chỉ giới hạn ở thời điểm nó sụp đổ và sụp đổ trong tay ai.
Nếu như bại trận thì cũng không cần hoảng sợ, vì khi chiến tuyến sụp đổ, thường thì mọi người đều sẽ bại trận.
Chỉ cần có chiến tích tốt thì cũng không cần lo lắng bị trách tội. Những người sẽ phải chịu trách nhiệm thường là những người đã không hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí ngay cả việc gây ra sát thương cho địch nhân cũng không làm được.
Lo lắng rằng cấp dưới của mình quá mạnh thì quả thực là đã suy nghĩ quá nhiều. Cho dù có lợi hại đến đâu, khi đã ra chiến trường thì cũng phải cụp đuôi lại làm người.
Những kẻ quá tăng động chính là đối tượng bị đại quân thú nhân nhằm vào nhiều nhất. Sau khi bị thú nhân đánh đập, cho dù có nhặt lại một cái mạng thì cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Đây cũng là lý do tại sao Vương quốc Alpha có thể duy trì sự cân bằng trong một thời gian dài. Dù cho quý tộc có mạnh mẽ đến đâu, một khi chiến tranh nổ ra, họ sẽ bị đánh trả trở lại hình dạng ban đầu.
Ví dụ như Ngũ đại quý tộc Bắc Cương vô cùng ghê gớm trước đó, sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ cũng sẽ trở lại cùng một vạch xuất phát với các đại quý tộc trong vương quốc.