Người dịch: Whistle
“Tại thời điểm này, chỉ có lão Nguyên soái mới có năng lực ngăn cản thú nhân ở bên ngoài biên giới trong vòng nửa năm!"
Joseph II nói với bộ dạng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Đều là bị ép phải như vậy. Đại quân thú nhân không thể đột phá được Vương quốc Alpha nên liền quay sang tiến công Công quốc Mosey, hiển nhiên là thú nhân cũng biết chọn quả hồng mềm để bóp.
Cuộc chiến tiếp theo cũng sẽ như vậy, ai tỏ ra mệt mỏi trước thì người đó sẽ trở thành trọng điểm cho cuộc tấn công tiếp theo của bọn chúng.
Chỉ là một Đế quốc Thú Nhân thì vẫn không phải là đối thủ của cả nhân tộc. Nếu muốn chiến tranh trong cuộc chiến, bọn chúng phải kéo theo càng nhiều dị tộc tham dự vào.
Nhưng với danh tiếng của thú nhân, muốn lừa các tộc khác tham cuộc chiến là chuyện gần như không có khả năng.
Biện pháp duy nhất là lấy được những chiến tích tốt đẹp, nói cho các tộc biết là vị bá chủ nhân tộc này đã mục nát rồi, là thời điểm chín muồi để lật đổ ngọn núi lớn này.
Muốn có chiến tích tốt đẹp thì cũng chỉ có thể chọn quả hồng mềm để bóp. Nếu cứ tiếp tục đấu pháp liều chết với Vương quốc Alpha thì chắc chắn sẽ không có tương lai.
Trước bối cảnh đó, Joseph II chỉ có thể bỏ qua định kiến của mình và mời lão Nguyên soái danh giá nhất trong vương quốc ra mặt.
"Bệ hạ, Nguyên soái Borg tuổi tác đã cao, còn thoái ẩn nhiều năm, bây giờ đi làm phiền lão nhân gia thì sợ là có chút không ổn?"
Tể tướng Gaye mịt mờ nhắc nhở.
Đấu tranh chính trị là chuyện mà bất kỳ quốc gia nào cũng tránh không khỏi.
Đặc biệt là trong thời bình, loại chuyện này sẽ càng nhiều.
Nguyên soái Borg là trụ cột của vương quốc, và cũng là nạn nhân của cuộc đấu tranh chính trị.
May mắn là Vương quốc Warhammer vẫn còn có đạo đức, dù có đấu tranh chính trị thì vẫn luôn tuân theo các quy tắc của trò chơi.
Đối với vị lão Nguyên soái đức cao vọng trọng này, Joseph II chỉ nghĩ biện pháp mời ông ta về nhà dưỡng lão mà không phải là chém tận giết tuyệt.
Đấu tranh chính trị không có đúng sai, tất cả đều do quyền lực gây ra.
Uy vọng của Nguyên soái Borg quá cao, đã làm ảnh hưởng đến vương quyền.
Quốc vương muốn cầm quyền, đuổi ông ta về nhà dưỡng lão cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ cần thì lại mời người ta ra ngoài cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nếu làm vậy, quyền chủ đạo sẽ lại rơi vào trong tay đối phương.
Dù sao cũng không thể về hưu một cách khơi khơi như vậy, thừa cơ ra điều kiện là chuyện đương nhiên.
Cho dù Nguyên soái Borg đại công vô tư, không yêu cầu bất cứ thứ gì, nhưng phe của ông ta cũng sẽ không để yên chuyện này.
Đối đã tập đoàn lợi ích mà nói, nhất thiết phải cắt da xẻ thịt Joseph II để lấy lòng đối phương.
Hơi không cẩn thận thì sẽ lại xuất hiện một cuộc phong ba chính trị.
"Không cần nhiều lời, Nguyên soái Borg chính là cột trụ của Vương quốc Warhammer ta. Hiện giờ quốc nạn lâm đầu, Nguyên soái nhất định sẽ không cự tuyệt!"
Joseph II quả quyết nói.
Ở Vương quốc Warhammer, Nguyên soái Borg là một huyền thoại, ông ta đã từng cứu vương quốc thoát khỏi bờ vực nguy hiểm.
Cho dù là đối thủ chính trị thì cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc Joseph II tôn kính ông ta từ tận đáy lòng.
. . .
Công quốc Orton, nhìn vào bức thư cầu việc của Công quốc Mosey, tâm trạng của Orton XIX liền không tốt.
Là một hàng xóm tốt, Công quốc Orton chỉ cách Pháo đài August năm trăm dặm.
Nghe thì có vẻ xa vời, nhưng đây là thế giới ma pháp.
Nếu như Công quốc Mosey sụp đổ, lang kỵ binh nhanh nhất của thú nhân sẽ có thể giết tới trước cửa bọn hắn vào ngày hôm sau.
Ngay cả Công quốc Mosey cường đại cũng không thể ngăn chặn được cuộc tấn công của đại quân thú nhân, vậy thì Công quốc Orton lại càng không có hy vọng.
Xây dựng phòng tuyến?
Thật là đáng tiếc, Công quốc Orton vốn không nghĩ rằng chiến tranh lại cận kề họ như vậy.
Các cuộc xâm lược trước đây của thú nhân cũng không hề ảnh hưởng gì đến Công quốc Orton, cho nên họ hoàn toàn không hề để tâm đến cuộc xâm lược của thú nhân.
Vốn tưởng rằng có ba nước phương bắc đi đầu, bọn họ chỉ cần lười biếng ngồi hô khẩu hiệu là chiến tranh sẽ kết thúc.
Ngay cả Tam Quốc cũng không chịu đựng được nữa thì lúc đó cũng đã vào giai đoạn giữa và cuối cuộc chiến. Đến lúc đó, viện quân của các quốc gia loài người cũng đã bắt đầu chạy tới rồi, việc mà bọn hắn cần làm chỉ là đi theo đại quân mà thôi.
Dựa vào thực lực cường đại của nhân tộc, một đường nghiền ép liền có thể thu hoạch được vô số hoa tươi và tiếng vỗ tay.
"Công quốc Mosey thật sự là một đám phế vật!”
“Với biểu hiện như vậy mà cũng dám xưng là đệ nhất công quốc của nhân tộc.”
“Thật sự không biết cái danh này sao lại rơi xuống đầu bọn hắn, quả thực chính là sự sỉ nhục của Nhân tộc ta.”
“Nhìn Vương quốc Alpha bên cạnh mà bên, đánh với thú nhân lâu như vậy rồi mà vẫn còn đang dây dưa ở khu vực biên giới.”
“Cho dù là Vương quốc Warhammer bên cạnh cũng có biểu hiện tốt hơn bọn hắn gấp trăm lần, một ngàn lần. . ."
Những tiếng chửi rủa không ngừng vang lên đã phơi bày nỗi lo lắng bất an của Orton XIX .
Là một tên quần chúng, từ khi Orton XIX kế vị đến nay đều được biết đến với sự ổn định.
Đối nội chưa từng làm ra cải cách gì, đối ngoại cũng không phát sinh xung đột với hàng xóm, lại càng không cần phải nói phát động chiến tranh.
Sở thích lớn nhất chính là xem người khác đánh nhau, sau đó liền thuận tiện phê phán một trận.
Một vị Quốc vương như vậy không được xem là ưu tú, nhưng cũng không phải là bại gia tử.
Gặp được một vị Quốc vương thích ổn định nên cuộc sống của Công quốc Orton cũng không tệ lắm.
Không cần bị điều động đi nghĩa vụ quân sự, ít nhất là mức sống của các quý tộc trong nước đang tăng lên theo một đường thẳng.
Thực tế đã chứng minh rằng các lãnh chúa quý tộc có thể kiếm được bộn tiền ngay cả khi họ chỉ trông coi đất phong trồng trọt.
Một vị vua tuân thủ luật pháp như vậy cũng là rất hiếm trên toàn bộ lục địa Aslante.