Người dịch: Whistle
Hudson có thể trực tiếp phê bình là vì hắn không lăn lộn ở Công quốc Mosey. Cho dù lời nói có chói tai thì cũng không ai làm gì được hắn.
Nhưng Tử tước Raquel là quý tộc bản địa, nên không thể nói càn. Nhỡ đâu không cẩn thận bị truyền ra ngoài, bị kẻ thù chính trị nắm trong tay, thì đây chính là một nhược điểm không nhỏ.
Tử tước William ở bên cạnh thì không nói một lời, chỉ không ngừng gật đầu phụ họa.
Lập trường của hai người này nhất quán một cách đáng kinh ngạc, đó chính là nói hết tin tức mà họ biết được cho Hudson, để một người ngoài như hắn đưa ra phán đoán.
Chỉ trong nháy mắt, Hudson đã từ vẻ mặt ưu sầu của hai người đọc được đáp án mà hắn mong muốn.
Sức chiến đấu của quân thủ thành vốn rất bình thường, sau khi mở rộng biên chế thì sức chiến đấu lại càng tệ hơn nữa.
Đội cận vệ cung đình thì là tinh nhuệ siêu cấp, là hộ vệ của Quốc vương, ngưỡng cửa gia nhập được bày ở nơi đó, kém nhất cũng phải là Kỵ sĩ mới có tư cách báo danh.
Dù là sau khi mở rộng thì chiến đấu cũng sẽ không bị giảm xuống quá nhiều. Nhân số mở rộng là có hạn, xác suất xảy ra tình trạng nhận người một cách mù quáng là không cao.
Tư quân quý tộc thì đa phần đều là tinh nhuệ. Đều là hộ viện trông nhà, không có một chút tu vi bên người sợ là không thể chấn nhiếp được đám đạo tắc gan lớn.
Thực lực của thương hội có vũ trang và tổ chức lính đánh thuê thì lại là lưỡng cực phân hoá vô cùng nghiêm trọng, mạnh yếu đều có. Không thể ôm quá nhiều hy vọng.
Kinh hỉ duy nhất chính là đoàn Ma pháp sư. Hắn vốn dĩ cho rằng đại đa số Ma pháp sư đều đã được điều ra tiền tuyến, không nghĩ vẫn còn lưu thủ nhiều như vậy.
Bởi vì cũng đã từng đến Học viện pháp thuật nên Hudson hiểu rất rõ. Đa số những người ở trong đoàn ma pháp sư này đều là người trong học viện.
Sau khi tính toán một chút về số lượng ma pháp sư trong Công quốc Mosey, Hudson phát hiện ra rằng mình đã bị số liệu mà phía chính phủ công bố lừa một cách thảm hại.
Vương quốc Alpha chắc chắn sẽ không chỉ có một chút Ma pháp sư như số liệu đã công bố ra ngoài. Số lượng cụ thể thì không rõ, nhưng mà ít nhất cũng sẽ không ít hơn Công quốc Mosey.
Cuối cùng là các Quân đoàn mới thành lập, nhân số đúng là không ít, nhưng đáng tiếc là lực chiến đấu của bọn họ thật sự là không nỡ nhìn thẳng.
Sau khi tập hợp tất cả các lực lượng lại với nhau, Hudson lại càng không coi trọng Công quốc Mosey. Không vì nguyên nhân gì khác, bởi vì Vương đô thiếu quân tinh nhuệ một cách trầm trọng!
Cũng không phải ảo tưởng đến việc chủ động xuất kích nữa. Thực lực giữa hai bên chênh lệch quá xa, không ai biết được Công quốc Mosey có thể thủ ở trong thành Dapest được bao lâu.
Hudson nhìn thoáng qua hai người một cái, trong lòng nặng trĩu nói: "Ta biết rồi. Tiếp tục nắm chặt thời gian, dụng tâm thao luyện đại quân đi!”
“Thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm, mặc kệ là Vương đô có thể giữ vững được bao lâu, chúng ta cũng nhất định phải chuẩn bị trước cho một cuộc chiến trường kỳ."
Vương đô không còn thì cũng phải giữ vững thành trì. Dù là muốn chạy trốn thì cũng tuyệt đối không phải lúc này.
Một khi rời khỏi sự bảo vệ của tường thành và chạm trán với đại quân chủ lực của thú nhân ở trong hoang dã thì chính là đang dâng đầu mình cho địch nhân.
Hudson không nghĩ rằng 40.000 đến 50.000 quân được tập hợp trong Phi Hùng bảo này có thể chiến đấu sống mái với thú nhân.
Nếu như thật sự đánh nhau, chỉ có quân đoàn quận Wright mà hắn chỉ huy là vẫn còn có thể chịu được một lát, nhưng đội quân còn lại chỉ có thể đánh những trận chiến trên thế thắng.
Còn về những trận chiến bất lợi, đừng nói là đánh, cho dù là cầm cự thêm một lát thì cũng không được.
Tình hình tồi tệ như vậy, điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là hắn đã có dự kiến từ trước. Sớm hối thúc đám quan viên bộ hậu đưa vật tư đến.
Nếu như kéo tới tới hiện tại, cho dù đám quan hậu cần có lòng đưa vật tư sang thì cũng không làm được. Một khi thành Dapest bị vây nhốt, mọi chuyện đều sẽ không được giải quyết.
...
Tin tức về việc đại quân thú nhân phá quan mà vào sớm được truyền tới thành Dapest.
Khoảng cách ở giữa chỉ có một chút như vậy, đại quân thú nhân binh lâm thành hạ chỉ là chuyện của mấy ngày mà thôi.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi ngày này thật sự đã đến. Các quan chức cấp cao của Công quốc Mosey vẫn bị sợ hãi.
"Vương tử Caesar đưa tin nói là chuẩn bị liên hợp với Công quốc Orton, Công quốc Ruilin, còn có chúng ta, hợp lực của bốn nhà lại để chặn đường quân đội Hoàng Đình Behemoth ở giữa đường, chặt một tay của địch nhân trước.”
“Nếu như kế hoạch thành công, tính thế công thủ sẽ phát sinh nghịch chuyển.”
“Nếu như đại quân thú nhân không chịu rút lui, chúng ta chỉ cần chậm rãi hao tổn với bọn chúng là có từ từ nghiền nát chúng.”
“Các khanh cảm thấy cuộc chiến này có bao nhiêu phần thắng?"
Chris IX hỏi với vẻ mặt không chắc chắn.
Nghe vào thì kế hoạch này đúng là không tệ. Nếu như thật sự có thể bao vây tiêu diệt được một quân đoàn Behemoth thì cũng có thể chấn nhiếp những quân đội thú nhân khác.
Cuộc bao vây thành Dapest còn chưa xuất hiện đã được giải trừ. Thiếu đi tộc Behemoth, quân viễn chinh của bốn tộc còn lại sẽ mất đi ưu thế.
Trong tình huống có lợi thế sân nhà, chỉ cần quân tiếp viện của các nước phương bắc đến là có đuổi bọn chúng ra ngoài.
"Bệ hạ, mấu chốt của kế hoạch chiến đấu này nằm ở chỗ có thể đánh bại được kỵ binh Behemoth hay không.”
“Mấy Quân đoàn mới thành lập của Công quốc nhiều nhất chỉ có thể dây dưa với đội quân thú nhân bình thường, gặp phải quân tinh nhuệ của Behemoth thì sẽ dễ sụp đổ. Chủ yếu vẫn phải trông cậy vào lực lượng quân tiếp viện của ba nước.”