Người dịch: Whistle
Không ai biết được là những ngày tháng tốt lành này sẽ có thể kéo dài được bao lâu. Suy cho cùng thì bài học lớn nhất mà con người có thể học được từ lịch sử chính là không học được bất cứ bài học gì.
Sự đoàn kết của các quý tộc đều là bị ép, một khi thế cục chuyển biến tốt đẹp, bọn họ sẽ lập tức quay sang nội đấu.
Hudson lưu luyến nhìn qua bức tường thành sừng sững và những cánh đồng rau xanh mơn mởn, hắn biết rằng lần này rời đi có thể sẽ là vĩnh biệt.
Nhìn vẻ mặt sầu thảm của các sĩ quan đang đưa tiễn, hắn không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể để những người này tự cầu phúc thôi.
Nhìn thì có vẻ như là bổ sung thêm 2 quân đoàn tới thay quân, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, không có quân viễn chinh trú đóng, Phi Hùng bảo cũng chẳng khác nào những pháo đài quân sự bình thường khác.
Đại quân thú nhân ngóc đầu trở lại chỉ là vấn đề thời gian. Vườn rau bên ngoài thành cũng chỉ có thể gặt gấp một vụ, sau này không còn trông cậy vào được nữa.
Không phải ai cũng có thể dựa vào thanh danh để dọa cho thú nhân phải lùi bước. Có lẽ Hùng Nhân hoàng đình bị ủy khuất trước đó còn sẽ tính món nợ với quân viễn chinh lên đầu của bọn họ.
Không làm gì được quân viễn chinh, chẳng lẽ còn không làm gì được hai quân đoàn Mosey sao?
Đây đều là việc riêng của Công quốc Mosey, Hudson không có năng lực nhúng tay vào. Cho dù nhiệm vụ đóng giữ Phi Hùng bảo có hố như thế nào thì cũng phải có người đi trấn thủ.
Để lại cây đinh này có thể làm cho thú nhân cảm thấy không thoải mái, đây chính là giá trị tồn tại lớn nhất của Phi Hùng bảo.
"Xuất phát!"
Hudson ra lệnh một tiếng, đại quân bước những bước chỉnh tề tiến lên.
Luồng sát khí phả vào mặt như thể đang nói thầm: đây là một đội quân tinh nhuệ.
. . .
Bên ngoài hơn 150 dặm, Hùng Nhân hoàng đình mới vừa di chuyển từ khu vực Bethel tới đây liền lập tức nhận được tin tức là quân viễn chinh đã ra khỏi thành.
"Địch nhân cuối cùng cũng ra ngoài rồi. Nói cho Tứ Đại Hoàng Đình khác biết là hết thảy đều đang tiến hành theo kế hoạch, kêu bọn họ tăng thêm tốc độ, lần này không thể để cho địch nhân chạy nữa!"
Hùng Nhân Hoàng hung hãn nói.
Là một trong Ngũ Hoàng của thú nhân, lần trước bị quân viễn chinh ngựa đạp liên doanh, mặc dù gây ra tổn thất chẳng đáng là gì, nhưng lại phải chịu sự nhục nhã rất lớn.
Cho dù chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, nhưng tác động về mặt chính trị vẫn không hề phai nhạt. Mỗi khi mọi người nhắc tới quân viễn chinh đều sẽ tiện thể nhắc lại quá khứ đen tối của Hùng Nhân Hoàng Đình.
Hudson đã thực sự trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của ông ta, nếu như không thể hủy diệt quân viễn chinh thì thật sự là khó tiêu mối hận trong lòng Hùng Nhân Hoàng.
Bị sự thúc đẩy bởi hận thù và lợi ích, nên Ngũ Đại Hoàng Đình mới hợp mưu bày ra một tấm lưới lớn.
Không riêng gì phải hủy diệt quân viễn chinh, mà còn phải tiêu diệt cả Vương quốc Warhammer và Công quốc Mosey luôn một thể, lập nên thắng lợi vẻ vang của Đế quốc Thú Nhân.
Mồi nhử đã được thả xuống, giai đoạn trước của kế hoạch vô cùng thành công, sau đó sẽ phải khảo nghiệm hành động thực tế.
. . .
Bên ngoài thành Dapest, trong doanh trướng của đại quân thú nhân. Nhìn tin tình báo mà lính trinh sát Người Ưng truyền tới, Thân vương Butzweig cười lạnh một tiếng.
Muốn giải vây cho Dapest thì sẽ liên quan đến việc điều động mấy chục vạn đại quân, nên đương nhiên không thể thực hiện trong một bước. Mà quân đội được tập hợp từ trời nam biển bắc thì sẽ không thể nào đồng bộ hoàn toàn được.
Cho dù Người Mosey đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý và ra lệnh cưỡng chế quân đội từ khắp nơi tiến đến gần thành Dapest, nhưng ở trong mắt của Thân vương Butzweig, chuyện này đều tràn đầy sơ hở.
"Ba quân đoàn bộ binh tinh nhuệ, hai quân đoàn kỵ binh cộng thêm năm đoàn Kỵ sĩ, ngoài ra còn có 15 quân đoàn mới thành lập, cộng thêm 7 quân đoàn của quân viễn chinh, tổng binh lực đã sắp vượt qua 35 vạn.”
“Đây còn chưa tính quân phòng thủ trong thành Dapest. Nếu như cộng toàn bộ lại, sợ là cũng chỉ còn cách 50 vạn không xa.”
“Phía nam, phía bắc, phía đông, phía tây đều là quân địch, Người Mosey cũng thật sự rất coi trọng chúng ta!"
Lời của Thân vương Butzweig làm cho cả đám tướng lĩnh cười vang.
Binh nhiều tướng mạnh cũng không thể dọa cho Quân đoàn Behemoth phải sợ phải. Trong chiến dịch Dacias lần trước, nhân tộc cũng chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt binh lực, nhưng cuối cùng vẫn là bị bọn họ đánh chạy tứ tán.
Lần này số lượng quân địch càng nhiều hơn, nhưng binh lực trong tay họ cũng đã nhiều hơn lúc trước.
"Thân vương điện hạ, địch nhân đang tập hợp đại quân, chúng ta cũng không thể chỉ nhìn mà không làm gì được.”
“Vừa vặn chúng ta có thể nhân lúc bọn chúng đang bận bịu để đánh tan một đội quân trước, xem như đại lễ tặng cho bọn chúng nhân dịp mở cửa thành!"
Gregg không khỏi đề nghị.
Behemoth sinh ra là dành cho chiến tranh, từ trước tới giờ đều không e ngại chiến tranh, bọn chúng chỉ lo là không có chiến tranh.
Nếu như không nhờ có sự tỉnh táo của đám cao tầng Behemoth, áp chế dục vọng hiếu chiến của những người bên dưới, sợ rằng bây giờ bọn chúng không phải là đang chinh chiến thì cũng là đang trên đường chinh chiến.
"Đoàn trưởng Gregg, đề nghị của ngươi rất không tệ. Trong lúc đại quân của địch nhân đang tập hợp đúng là một cái cơ hội tốt để tấn công.”
“Nhưng mà cơ hội càng xuất hiện ở trước mặt thì chúng ta lại càng phải giữ cái đầu lạnh. Chúng ta có thể nhìn ra vấn đề, chẳng lẽ địch nhân không nhìn ra được sao.”
“Ai dám cam đoan rằng đây không phải là sơ hở mà địch nhân cố ý tạo ra để dẫn dụ chúng ta mắc câu chứ?"
Người mở miệng chính là Clark, gã này là túi khôn mà Thân vương Butzweig chiêu mộ. Trong những năm tháng quá khứ, gã đã từng nhiều lần bày mưu tính kế, nên được chủ soái rất tin tưởng.
"Nếu vậy, dựa theo ý của Tử tước Clark thì bây giờ chúng ta chỉ việc đứng đây mà nhìn, không làm gì sao?"
Gregg ra vẻ tức giận giễu cợt nói.