Người dịch: Whistle
Cưỡng ép dọn nhà qua đó, cho dù là người có nội tâm cường đại, không kiêng kỵ những vật này, thì cũng phải tính đến vấn đề thực tế.
Quân đội cộng thêm đám gia quyến tôi tớ của đám quý tộc đã được rút lui từ trước, một hàng mười mấy vạn người ăn uống ngủ nghỉ thôi cũng đã là một cái vấn đề lớn rồi.
Hiện giờ đám quý tộc tây bộ dám kiêu ngạo như vậy không chỉ vì trút bỏ hết những ân oán tích tụ trong quá khứ, mà còn bởi vì những kẻ ngoại lai như quý tộc tây bộ đang ăn nhờ ở đậu.
"Bệ hạ, sợ là chuyện này nằm ngoài quyền kiểm soát của chúng ta. Đám quý tộc tây bộ có khẩu vị quá lớn, cho dù chúng thần đã hứa hẹn nhượng bộ mà bọn hắn vẫn không chịu bỏ qua.”
“Một nửa vị trí trong triều cộng thêm ⅕ lãnh thổ tại Đại bình nguyên Warhammer vẫn không thể thỏa mãn được khẩu vị của bọn hắn.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng Vương quốc Warhammer sẽ trở thành quốc gia của bọn hắn mất!"
Tể tướng Gaye đổ thêm dầu vào lửa nói.
Nếu như có sự lựa chọn thì lão ta cũng không muốn đối chọi gay gắt với đám quý tộc tây bộ này làm gì, dù sao bây giờ người ta cũng đang chiếm thế thượng phong.
Cho dù bọn họ có lấy lại được cơ nghiệp thì trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục thực lực được. Trong một thời gian dài sắp tới, các quý tộc tây bộ đều sẽ chiếm thế thượng phong.
Nhưng vấn đề là mâu thuẫn tích tụ trong quá khứ quá sâu, nhất là sau cuộc đại chiến lần trước, chuyện cố tình để cho đám quý tộc tây bộ làm pháo hôi ở lại bọc hậu đã triệt để châm ngòi cho sự mâu thuẫn giữa hai bên.
Kích động phân tranh thì dễ, nhưng muốn dập tắt phân tranh thì lại khó. Có rất nhiều chuyện một khi bày ra ngoài sáng thì cũng có nghĩa là không thể thỏa hiệp được nữa.
Bộ trưởng Bộ Quân vụ, Bộ trưởng Bộ Ngoại vụ và các Bộ trưởng quan trọng khác trong vương quốc lần lượt bị hạ bệ, nếu như không nhờ sự ủng hộ của Quốc vương thì ngay cả người làm Tể tướng như lão ta cũng đã phải từ chức rồi.
Lý do mà người ta đưa ra rất đầy đủ, thế cục trong vương quốc chuyển biến xấu như bây giờ, phải người có trong tầng lớp quyết sách đứng ra chịu trách nhiệm.
Quân đội bại hết lần này đến lần khác, Bộ quân vụ khó từ tội lỗi. Chỉ để cho Bộ trưởng Bộ Quân vụ từ chức rời đi mà không tiếp tục truy cứu trách nhiệm đã là nể tình mọi người đều là quý tộc rồi.
Về mặt ngoại giao thì lại thua Vương quốc Alpha và Công quốc Mosey trong việc tranh đoạt viện trợ của liên minh, chuyện này đương nhiên là do Bộ Ngoại vụ vô năng rồi.
...
Thế cục thối nát đến tình trạng này, có thể nói là đa số các quan chức cấp cao của Vương quốc đều phải chịu trách nhiệm. Chỉ cần nhấc nắp lên là mọi người phải rời khỏi cái ghế của mình.
Joseph II ra sức bảo vệ Tể tướng không phải là vì ông ta coi trọng vị tướng tài đắc lực này như thế nào, mà là ông ta cần có một người hấp dẫn hỏa lực, để bị những đầu mâu này chỉ về phía mình.
Nếu như toàn bộ đại thần đều bị hạ bệ hết, vậy thì sẽ đến lượt Quốc vương chịu phụ trách. Phương pháp thao tác vô cùng đơn giản, nhường vị lại cho con trai là được.
Chỉ cần Quốc vương chịu phối hợp, tất cả mọi người vẫn là "Trung thần" của vương quốc, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện thí quân.
"Im miệng, những lời này không thể nói lung tung!"
Joseph II nghiêm nghị quát lớn.
Hiện giờ chỉ là cuộc tranh chấp giữa hai đại trận doanh của quý tộc, quý tộc tây bộ chỉ đang bất mãn với ông ta, còn chưa đến tình trạng phải thay đổi Quốc vương.
Nhưng nếu như ông ta lại tiếp tục đứng chung với các quý tộc đông bộ nữa thì sẽ rất khó cam đoan là thế cục không diễn biến đến bước đó.
Nhưng nếu muốn duy trì chính trị cân bằng trong vương quốc và bảo hộ vương quyền ổn định thì ông ta lại không thể không ủng hộ các quý tộc đông bộ đang ở thế yếu.
Tình cảnh mâu thuẫn này làm cho Joseph II vô cùng đau đầu. Giống như đang khiêu vững trên hai quả trứng gà vậy, chỉ cần hơi vô ý một chút là sẽ trứng nát người thê lương.
...
Không có Kỵ binh Behemoth quấy rối, một đám loạn dân do tổ chức tà giáo thống lĩnh đương nhiên sẽ không phải là đối thủ của quân viễn chinh rồi. Từ khi chia binh ra thì tin chiến thắng liền chưa từng ngừng lại.
Nơi này bắt ba ngàn, nơi đó bắt năm ngàn. Nhiệm vụ chủ yếu của Quân viễn chinh không phải là tác chiến, mà là trông coi đám tù binh bị bắt.
Khi số lượng tù binh càng ngày càng nhiều, áp lực mà Hudson gặp phải cũng càng lúc càng lớn.
Từ khi cuộc chiến bắt đầu đến giờ, nhân khẩu của Vương quốc Alpha cũng bị thiệt hại không nhỏ, đặc biệt là mấy tỉnh bắc bộ bị thất thủ kia, nhân khẩu bị tổn thất vô cùng lớn.
Nhất là bây giờ các tỉnh không có người ở nằm ở phía bắc xa xôi đã được thu hồi lại, các lãnh chúa quý tộc đã giành được những lãnh thổ này sẽ phải phát sầu về vấn đề dân số sau cuộc chiến.
Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị. Bụi bặm còn chưa kết thúc, các đại quý tộc trong vương quốc đã bắt đầu một cuộc đấu tranh cướp người.
Đại lượng tù binh trong tay của Quân viễn chinh nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của bọn họ. Mặc kệ là có giao tình hay không, ai ai cũng đều phái đại biểu tới đây.
Đối mặt với một đám đại quý tộc đòi người, Hudson cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Mặc dù tù binh rất nhiều, nhưng lại không đủ chia cho mọi người.
Huống chi bản thân hắn cũng phải lấy một phần, các tiểu đệ dưới trướng cũng phải chia một phần, số còn lại mới có thể lấy ra chia.
Số lượng tù binh trong tay có hạn, nên chia cho ai và không chia cho ai liền biến thành một cuộc khảo nghiệm.
Nếu như tất cả mọi người cùng nhau chia thì chắc chắn sẽ không đắc tội với ai cả, nhưng lúc đó cũng đừng trông cậy vào người ta sẽ nhớ ân tình của hắn.
Mọi người chỉ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thậm chí sẽ có đa số người còn phàn nàn là mình bị chia ít. Bởi vì kết quả của những miếng bánh gato được phân phát công bằng thường sẽ thấp hơn sự mong đợi của bản thân.