Người dịch: Whistle
Nếu như không phải vì thiếu chiến công làm cho mọi người tin phục, có lẽ vị trí lão đại đã đến lượt của Sư Nhân Hoàng rồi.
Theo lý mà nói, lúc này Sư Nhân Hoàng nên theo phái chủ chiến mới phải, dùng chiến công tiêu diệt quân viễn chinh phương bắc của Vương quốc Alpha để đặt nền móng cho sự thăng tiến của mình.
Nhưng tình huống hiện giờ rõ ràng lại không phải như vậy. Hiếu chiến, là do thiên tính gây ra, nhưng không có nghĩa là Sư Nhân Hoàng thiếu đầu óc chính trị.
Quân đội của nhân tộc là phải đánh, nhưng ổn định hậu phương là chuyện quan trọng hơn. Nhân tộc và thú nhân thù sâu như biển là không sai, nhưng điều này không có nghĩa là song phương không thể hợp tác trong thời gian ngắn.
Một khi để cho những phần tử không ổn định trong nội bộ Đế quốc Thú Nhân cấu kết với nhân tộc, đó cũng chính là thời khắc tận thế của ngũ tộc.
Là đại lục bá chủ, nhân tộc sẽ không thể dung thứ cho "Một Đế quốc Thú Nhân cường đại" .
Nếu như các tộc có thể tự lập môn hộ, tan rã Đế quốc Thú Nhân từ trong nội bộ , bọn họ sẽ mất đi giá trị để liên minh Nhân tộc chèn ép.
Trong vấn đề này, đám tiểu tộc bên dưới có khả năng thỏa hiệp với nhân tộc, nhưng Ngũ Đại Hoàng tộc thì không.
...
Trên thảo nguyên rộng lớn, hai đội quân vẫn đang giằng co với nhau. Việc đại quân thú nhân đến đây dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến trận chiến này.
Việc "chỉ vây mà không công" này khiến cho Nguyên soái Campbell cảm thấy áp lực.
Hết cách rồi, theo thời gian trôi qua, số lượng quân đoàn pháo hôi của thú nhân cũng tập trung lại đây ngày càng nhiều.
"Thú nhân chia binh ra rồi, các ngươi có chắc làm mình không nhìn lầm không?"
Nguyên soái Campbell kinh ngạc hỏi.
Thực lực của Quân viễn chinh phương bắc cũng không yếu, thực lực tổng hợp ít nhất cũng bằng 60% của đại quân thú nhân. Vậy là chúng còn dám chia binh rời đi, đây là đang xem thường mình sao?
"Nguyên soái yên tâm, thuộc hạ đã phái người đi xác minh phần tình báo này ba lần rồi, còn để cho binh sĩ điều tra dùng Lưu Ảnh Thạch để ghi hình lại.”
“Dự đoán sơ bộ quân thú nhân có ít nhất tám vạn người đã rời đi. Dựa vào hướng di chuyển của đội quân thú nhân thì hẳn là đang trở về hang ổ của chúng.”
“Có lẽ là do hậu phương của Đế quốc Thú Nhân đã xảy ra biến cố gì đó, làm cho bọn chúng nhất định phải chia binh quay về."
Lời nói của viên sĩ quan trung niên càng làm cho Nguyên soái Campbell cảm thấy ngạc nhiên hơn.
Hậu phương của Đế quốc Thú Nhân xảy ra biến cố là một chủ đề siêu khó. Trong mấy trăm năm qua đều chưa từng xảy ra tình huống tương tự.
Dù biết rõ trong nội bộ của Đế quốc Thú Nhân có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng trong suốt nhiều năm qua, không có bất kỳ cuộc nổi loạn lớn nào xảy ra.
Một vị thống soái có kinh nghiệm phong phú thường bị kinh nghiệm phong phú trói buộc, gặp được loại chuyện ngoài ý muốn này, phản ứng đầu tiên của Nguyên soái Campbell là đề cao cảnh giác.
"Truyền lệnh xuống, yêu cầu các đơn vị tăng cường cảnh giác. Lập tức động thủ giết gia súc, để lại cỏ khô quý giá cho chiến mã, chúng ta phải chuẩn bị cho một cuộc đấu tranh kéo dài với đối thủ!”
“Phái người nhìn chằm chằm hướng di chuyển của đội quân thú nhân, mau chóng làm rõ mục đích thật sự của chúng."
...
Trong ánh nắng rực rỡ của mùa xuân, quân đội mặt trận phía Đông Nam lại bước vào hành trình tiếp theo. Theo lý mà nói, quân đội mặt trận phía Đông Nam đã liên tục tác chiến hơn một năm nay, cũng đã đến lúc nên nghỉ ngơi rồi.
Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, tình hình của vương quốc đang nguy ngập, quân đội mặt trận phía Đông Nam đang đóng vai cứu binh, nên đương nhiên là không thể trở về nghỉ ngơi được.
Đại quân một đường tiến lên, đội ngũ cũng ngày càng lớn mạnh. Caesar III lại ban bố lệnh điều động trong phạm vi 7 tỉnh ở khu vực đông nam, ngay cả tỉnh Phong Vân bị trọng thương nguyên khí cũng nằm trong phạm vi điều động.
Vì giải quyết vấn đề tù binh nên mất một chút thời gian, nên các tỉnh cũng đã sắp hoàn thành việc điều động rồi.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, bảy tỉnh phía Đông Nam đã điều động ra 14 quân đoàn, bị gom hết vào trong quân đội mặt trận phía Đông Nam.
Binh lực + 14 vạn, nhưng Hudson lại không hề cảm thấy mừng rỡ. Trực giác nói cho hắn biết, đây chỉ là mới bắt đầu, sau này sẽ có càng nhiều đám ô hợp bị phân phối đến dưới trướng của hắn.
Sự khác biệt lớn nhất giữa việc nhiều quân và ít quân là: Cái trước đánh thua trận thì sẽ bị gọi là phế vật và phải gánh chịu trách nhiệm, cái sau mà nếm mùi thất bại cũng là chuyện có thể hiểu được.
Nếu như để cho hắn gây dựng lại phòng tuyến, vậy thì những nông nô binh chỉ được huấn luyện quân sự đơn giản này vẫn còn có thể dùng được.
Nhưng nếu trông cậy vào hắn thống lĩnh đại quân chạy đi giải vây cho đại quân phương bắc là quả thực là đang hố người.
Chỉ có thể hy vọng là đám người ở vương đô không có bị sốt mà truyền đạt một mệnh lệnh ngu ngốc như vậy.
Bởi vì cảm thấy lo lắng cho thế cục sau này, nên Hudson quyết định nằm thẳng. Ngoài việc chỉnh đốn quân kỷ ra thì những chuyện còn lại hắn đều mặc kệ.
Sau khi quân đội mặt trận phía Đông Nam được mở rộng, tốc độ hành quân đã bị đám ô hợp này kéo chậm lại một cách vô cùng tinh tế.
Ngày đi 50-60 dặm đã là quá khứ. Tốc độ hành quân hiện giờ của quân đội mặt trận phía Đông Nam đã giảm xuống phân nửa.
Nếu như lúc trước Hudson nhìn thấy tốc độ chậm như ốc sên bò này thì hắn đã sai đội đốc chiến đi giết người rồi.
Nhưng hiện tại sao, chậm một chút thì chậm điểm chút thôi. Tốt nhất là khi ra tới tiền tuyến, nhóm viện quân đầu tiên của liên minh cũng đồng thời chạy đến.
Nếu như quân viễn chinh phương bắc vẫn còn chưa phá vây, như vậy sau khi hợp binh rồi chạy tới giải vây cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Nếu như tiền tuyến bất hạnh chiến bại, Hudson cũng đành chịu. Hắn rất muốn bảo vệ vốn liếng thay cho Vương quốc, nhưng tiếc là thực lực bản thân không cho phép.