Người dịch: Whistle
Đại đội mở đường còn chưa kịp giết ra một đường máu thì “kỵ binh phản quân” đoạn hậu đã tử thương hầu như không còn. Nhìn chung toàn bộ chiến trường, số lượng kỵ binh “phản quân” còn đang chiến đấu đã không đủ trăm người.
Quân đoàn số 5 cũng không dễ chịu gì, vẻn vẹn chỉ là nhìn lướt qua, Hudson liền có thể phán đoán ra thương vong của phe mình thương sẽ lớn hơn địch nhân rất nhiều.
Chẳng qua quân đoàn số 5 người nhiều thế chúng, so với mấy chục tên kỵ binh lẻ loi này thì quân đoàn số 5 vẫn còn có được mấy ngàn binh mã, tình huống đã tốt hơn rất nhiều.
“Nhanh ngăn cản địch nhân, vì quý tộc vinh quang!”
Kỵ sĩ Chels cắn răng nghiến lợi hạ lệnh.
Trong khi nói chuyện, ông ta đã mang theo kiếm kỵ sĩ xông lên. Một đám các quý tộc lão gia vừa mới nghỉ ngơi một chút cũng lập tức lao theo với tốc độ nhanh nhất.
Không thể để cho “phản quân” chạy được, đây là ý tưởng chung của đám người này. Việc này liên quan đến thể diện của quân đoàn số 5, trận chiến này nhất định phải toàn diệt quân địch.
“Sưu, sưu, sưu......”
Lần này Hudson không bắn người, mà là nhắm vào chiến mã của vị Khô Lâu “Thánh Tử” đang xông pha đi đầu. Liên tiếp bị trúng mấy mũi tên, con chiến mã ngoan cường này tiếp tục chạy thêm mấy chục mét rồi bất đắc dĩ ngã lăn quay trên chiến trường.
Gã “Thánh Tử” trung niên vừa rồi còn đại sát tứ phương nay đã ngã chổng vó trên mặt đất, đám kỵ binh theo sát phía sau vội vàng nắm chặt dây cương. Nếu không phải phản ứng của gã ta đủ nhanh thì suýt chút nữa gã đã nằm luôn dưới móng của kỵ binh nhà mình rồi.
Chần chờ trong chớp mắt, đám lính bộ binh vốn đã tách ra lại bị đội đốc chiến xua đuổi tiếp tục chắn ở phía trước. Chưa kịp phát động tấn công lần thứ hai thì truy binh đã chạy tới rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, “Thánh Tử” trung niên đã bị mất con chiến mã lập tức sắc mặt tái nhợt. Đừng nói là đưa Đại Địa Chi Hùng vào trong thành Dadir, không chừng hôm nay đến cả bản thân gã ta cũng phải nằm lại chỗ này.
Cố gắng phấn đấu hơn nửa đời người, thật vất vả mới lăn lộn được đến trung tầng của Giáo Đình, còn chưa kịp hưởng thụ đã rơi vào tình cảnh này.
Suy nghĩ một chút đều cảm thấy không cam tâm, có cần bộc lộ thân phận không? Nhưng khi ý niệm không đáng tin cậy này vừa mới lóe lên thì đã bị gã ta quả quyết dập tắt.
Đám liên quân quý tộc ở phía đối diện rõ ràng là không muốn để cho bọn họ còn sống rời đi. Dưới loại tình huống này, “bộc lộ thân phận” cũng chỉ chết càng nhanh mà thôi.
Trên lý luận tới nói, bắt sống bọn hắn rồi cãi cọ với Giáo Đình sẽ có lợi hơn cho vương quốc Alpha. Tiếc là đám người trước mắt này chỉ là những tên quý tộc ở tầng dưới chót, không có tư cách cuốn vào cuộc tranh đấu của thượng tầng.
Biện pháp đơn giản nhất để không phải dính vào cuộc phân tranh của cao tầng chính là ra vẻ không biết gì cả, trực tiếp giết người diệt khẩu. Chỉ cần Kỵ binh của “phản quân” toàn quân bị diệt, vậy thì bọn hắn sẽ vĩnh viễn mang danh quân phản loạn.
Mặc kệ các quý tộc khác nghĩ như thế nào, một kẻ sợ phiền phức như Hudson đã động thủ trước một bước.
“Sưu, sưu, sưu......” mũi tên bay múa, không ngừng cướp đầu người từ trong tay của các chiến hữu, không cho mọi người có cơ hội bắt sống quân phản loạn.
Không đến thời gian một chén trà, trên chiến trường chỉ còn lại một mình “Thánh Tử” đang dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Lúc này một đội Phi Long kỵ binh từ trên trời giáng xuống, chỉ cần nhìn vào biểu tượng thánh quang đặc biệt trên đó liền biết là người của Giáo Đình.
Nhìn thấy người một nhà, Khô Lâu “Thánh Tử” đang muốn mở miệng cầu cứu, kết quả thứ nghênh đón gã ta lại là một vệt kiếm mang. Kiếm mang có màu vàng, chỉ nhẹ nhàng lướt qua đã chém cho Khô Lâu Thánh Tử thành hai nửa.
“Hoàng Kim Phi Long kỵ sĩ!”
Xác nhận được thực lực của người ta, Hudson không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Người này tuyệt đối là kẻ mạnh nhất mà hắn gặp được từ khi xuyên qua đến nay, thực lực mạnh mẽ này thật sự là làm cho người hâm mộ.
Trên đại lục Aslante này, cường giả vi tôn, người tới có thực lực chấn nhiếp người khác, lại còn đại diện cho Giáo Đình, đám người lập tức ăn ý lựa chọn kiềm chế tâm tư chất vấn.
“Ta là đoàn trưởng thứ hai của Phi Long kỵ sĩ dưới trướng của Thẩm Phán Kỵ sĩ đoàn - Callis, ta đại diện cho Giáo Đình tới đây để điều tra chuyện Khô Lâu Hội giả tạo Huyết Nguyệt Kèn Lệnh.”
“Vừa rồi thấy các ngươi chiến đấu đặc sắc quá nên không nhịn được ngứa tay chém ra một kiếm, chắc là các ngươi sẽ không để tâm chứ?”
Không để tâm, làm sao có thể?
Nhìn thấy dáng vẻ làm màu chói mắt kia thì Hudson đã muốn bước lên đập cho tên này một trận rồi, để cho y biết là xã hội hiểm ác.
Đáng tiếc là thực lực có hạn, cho nên hắn chỉ đành nghĩ ở trong đầu mà thôi. Nếu như thật sự không biết sống chết xông lên, chỉ cần nhìn cũng biết là ai sẽ bị xã hội đánh đập.
Nếu đối phương chỉ là cô gia quả nhân, Hudson không ngại cổ động đồng minh vây giết vượt giai một lần. Từ xưa đến nay cũng đã có không ít cường giả bị quân đội vây giết, lại tăng thêm một vị Hoàng Kim Kỵ Sĩ cũng không tính là gì.
Đáng tiếc là Callis lại mang theo một đội Phi Long kỵ binh tới, nếu như thật đánh nhau, ai hành hạ ai vẫn còn là một cái ẩn số. Dù sao, người ta biết bay, bẩm sinh liền đứng ở thế bất bại.
“Callis đại nhân có thể hỗ trợ đánh giết thủ lĩnh phản quân, chúng tôi cảm kích còn không kịp, há sẽ để ý?”
“Chỉ là tuy cuộc chiến ở đây kết thúc rồi, nhưng hiện giờ chủ lực của Khô Lâu Hội đều đang ở trong thành Dadir, Bá tước Pierce đang tổ chức vây công bọn chúng, nếu như bây giờ đại nhân qua đó thì nhất định có thể có được thu hoạch như mong muốn.”
Lời nói của Chels nhìn như khách khí, nhưng trong trong ngoài ngoài đều lộ ra ý đuổi người. Rõ ràng là ông ta chẳng có hảo cảm gì với đám khách không mời mà tới này.