Người dịch: Whistle
Đại quý tộc thì khác, thâm căn cố đế, cho dù là suy sụp thì cũng rất khó bị người khác nhổ tận gốc trong thời gian ngắn. Chỉ cần không tự tìm đường chết, dựa vào vốn liếng dành dụm được cũng có thể cầm cự được rất nhiều năm.
Chiến tranh tiến hành đến hiện tại, Hudson đã đặt trọng tâm chú ý đến sau cuộc chiến ngày càng nhiều hơn.
Sau khi âm thầm kiểm kê vốn liếng của Vương quốc, trong lòng Hudson cũng đã có quyết định. Nhưng quân đội tiền tuyến này chiếm ít nhất là 70% lực lượng quân sự của vương quốc.
Quân viễn chinh phương bắc hùng mạnh sau khi phá vây thành công cũng đã năm không còn một.
Hiện giờ cộng thêm quân đội đến tiếp ứng cũng chỉ còn khoảng tám, chín vạn người. Cho dù sau này còn có thể thu nạp được một số bại binh, nhưng cùng lắm chỉ thêm chừng 3 vạn người.
Những binh lính này đều là quân tinh nhuệ nhất của Vương quốc. Hudson thống lĩnh ba vạn kỵ binh cộng thêm một vài quân đoàn viễn chinh xem như đội tinh nhuệ thứ hai.
Sự chênh lệch giữa hai bên chủ yếu nằm ở chỗ những binh lính may mắn sống sót của quân viễn chinh có tỉ lệ người tu hành cao hơn.
Đương nhiên, trong thời gian ngắn, sức chiến đấu giữa hai bên không bị chênh lệch gì nhiều.
Mặc dù sức chiến đấu của mấy vạn quân tinh nhuệ trong tay Hudson kém hơn một chút, nhưng một đường đến đây đều đang đánh thắng trận, sĩ khí cao ngút trời.
Những binh sĩ của quân viễn chinh phương bắc may mắn còn sống sót đương nhiên đều là tinh nhuệ, nhưng sau khi trải qua một trận đại bại thì sĩ khí quân tâm đã hoàn toàn sụp đổ.
Ngoài khoảng hơn hai mươi vạn quân đội này ra, trong tuyến phòng thủ vẫn có mấy chục vạn pháo hôi, tiếc là sức chiến đấu quả của đội quân pháo hôi quá thấp.
Tiếp đó chính là lực lượng quân sự mà các nhà để lại, lực lượng này không có cách nào thống kê toàn diện, chỉ có thể tính toán thực lực đại khái.
Vương quốc Alpha đã mệt mỏi lắm rồi. Trong trận chiến tiếp đó, họ đã không còn đủ tư cách để làm quân chủ lực nữa, chỉ có thể đi theo giúp đỡ Liên minh nhân tộc mà thôi.
Điều quan trọng nhất đối với con người là nhận ra vị trí của chính mình. Hỗ trợ thì đương nhiên phải có đấu pháp của hỗ trợ, nếu lại đánh theo kiểu quân chủ lực nữa thì quả thực là ngu hết thuốc chữa.
Dưới ngòi bút của Hudson, một bức chiến báo đã nhanh chóng được thành hình. Đợi khi mực khô, nó nhanh chóng được bỏ vào bao bì và niêm phong, toàn bộ quá trình là một mạch mà thành.
Tại kỳ vị, mưu kỳ chính.
Hudson đã viết toàn bộ kiến nghị của mình vào trong phong mật tín này, còn bên phía vương quốc quyết định ra sao, đây là chuyện mà hắn không thể chi phối được.
...
Trong doanh trại, sau khi nhận được tin tức thú nhân đã lui, Bá tước Pierce trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Phán đoán sai lầm trước đó của lão ta đã làm cho liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam phải chịu tổn thất nặng nề, chật vật không chịu nổi. Vất vả lắm mới quyết định bỏ hết mặt mũi qua đây tụ hợp, kết quả thú nhân lại đột nhiên lui binh.
Sau mỗi một lần lựa chọn đều tình cờ bị bỏ lỡ, như thể toàn thế giới đều đang ghim chặt lão ta vậy.
"Mục sư!"
"Mục sư!"
"Bá tước đại nhân bị thương rồi!"
...
Tiếng hét hoảng hốt của hộ vệ vang lên làm cho trong doanh trại phát ra một chút xíu rối loạn.
Hết cách rồi, trong doanh trại này có chừng hơn mấy chục vị Bá tước, không nhắc tới tên thì ai biết đang nói đến người nào!
Sau một hồi hoảng hốt, rất nhiều tin đồn nhảm được truyền ra.
Buôn chuyện luôn luôn là sở thích lớn nhất của con người, đặc biệt là trong tình huống biết được thú nhân đã rút quân. Không còn áp lực sinh tồn nữa, mọi người cần một hoạt động để thả lỏng tâm tình.
Bá tước Pierce đáng thương, bất hạnh trở thành "Nhân vật chính" trong vụ buôn dưa lê lần này.
Đợi khi lão ta từ trong hôn mê khi tỉnh lại thì đã nghe được đủ loại lời đồ như bị thương, trúng độc, gặp chuyện, bị nguyền rủa...vv.
...
"Mục sư Debon, tình hình của Tổng đốc Pierce sao rồi? Lúc nào mới có thể tỉnh lại?"
Ở trước giường bệnh, Hudson giả vờ như không biết hỏi.
Lấy thực lực của hắn, muốn phân biệt Pierce là bị hôn mê thật hay đang giả vờ thật sự là quá đơn giản.
Dựa vào la bàn để "ngụy trang thành Ma pháp sư", nhưng dù sao cũng là Ma pháp sư. Hudson cũng biết những loại Ma pháp chữa trị bình thường.
Chỉ là từ trước tới giờ hắn vẫn luôn rất cẩn thận, chừng từng thi triển ở bên ngoài.
Ở trong mắt ngoại giới, hắn chỉ là một vị Kỵ sĩ thiên tài có thực lực không tệ, nhờ vào việc hưởng ké thiên phú Ma pháp của Đại Địa Chi Hùng mới trở thành Ma pháp sư.
Nếu đã bị mọi người hiểu lầm thì cứ để bọn họ tiếp tục hiểu lầm là được. Một người cẩn thận như Hudson sẽ không tự bạo thực lực của bản thân.
"Xin Bá tước Hudson yên tâm, ngài Tổng đốc chỉ vì quá mệt nhọc nên mới ngã bệnh, nghỉ ngơi một lát là sẽ tỉnh lại. Hiện giờ không thích hợp bị quá nhiều người quấy rầy, ngài xem..."
Mục sư Debon hơi có chút đỏ mặt nói.
Nói dối không phải là vấn đề, nhưng khi nói dối trước mặt một đám đại lão thì vị Mục sư này lại không khỏi có chút khẩn trương.
Lỡ như bị một vị đại lão nào đó nhìn ra vấn đề rồi tiết lộ ra thì y toang rồi.
Sự thật đã chứng minh là y đã cả nghĩ quá rồi. Đúng là có không ít quý tộc đã nhìn ra Bá tước Pierce đã tỉnh lại, nhưng mà EQ của bọn họ lại không cho phép họ vạch trần sự thật này một cách ngu ngốc.
"Nếu đã như vậy thì chúng tôi cáo từ trước. Vì sự an toàn của Tổng đốc Pierce, sau này liền làm phiền Mục sư Debon hao tổn tâm trí nhiều hơn."
Nói xong, Hudson liền dẫn đầu bước ra lều vải. Diễn trò diễn đến mức độ này cũng đã đủ rồi. Nếu như cố tình truy cầu hoàn mỹ thì sẽ rất dễ lộ ra sơ hở.