Người dịch: Whistle
Ít nhất là những biểu hiện hiện giờ của Vương tử Caesar rất khó làm cho người ta cảm thấy yên tâm. Nếu không phải vì luật thừa kế nghiêm ngặt của Vương quốc, ông ta đã đầu tư vào một đứa khác rồi.
Không thể thay đổi người thừa kế, như vậy cũng chỉ có thể trải đường cho con trai mình trước, dọn sạch hết những quả bom có thể sẽ nổ trong tương lai.
Còn về việc mở ra giới hạn cho thú nhân, tương lai sẽ quật khởi, ông ta cũng không để tâm lắm.
Ít nhất là sau khi đánh cho bọn chúng một trận thì có thể đổi được mấy chục năm hòa bình, có thể cam đoan vương vị có thể truyền thừa đến đời cháu một cách thuận lợi.
Còn về vấn đề sau này, chuyện tương lai đó quá xa, không ai biết là đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?
"Ngài Bá tước, ngài quá đề cao ta rồi. Thành phần trong Liên quân quá phức tạp, chỉ là trú đóng ở nơi này thôi đã gây ra muôn vàn mâu thuẫn rồi.”
“Nếu như ra chiến trường, thật sự là không thể khống chế được. Nếu không thống nhất được hệ thống chỉ huy, sợ là chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm về việc điều hòa các mối quan hệ!"
Hầu tước James lo lắng nói.
Năng lực giao tiếp cá nhân có mạnh đến đâu thì cũng không thay đổi được bản chất của thế giới. Dù cho ông ta có nói lời hoa mỹ thì cũng không thể đoàn kết được một nhóm người có tư tưởng khác biệt.
"Ngài Hầu tước, không ai biết trước rằng trên chiến trường sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Việc mà chúng ta cần làm hiện giờ chính là mau chóng phát động đại phản công, đưa bọn họ ra chiến trường.”
“Dựa trên sự thù hận giữa nhân tộc ta và thú nhân, ta chắc là bọn họ sẽ có thể tuân thủ ranh giới cơ bản cuối cùng.”
“Nếu như có thể thuyết phục được mọi người hợp tác hành động thì tốt. Nếu như không được thì mạnh ai nấy đánh vậy.”
“Với thực lực của liên quân, cho dù tất cả mọi người giết loạn xạ mà không có mục đích thì Đế quốc Thú Nhân cũng sẽ không chịu được.”
“Vương quốc hối thúc khẩn cấp như vậy, sợ là tình hình tài chính đã xảy ra vấn đề. Ta ước tính sơ bộ thì chi phí hàng ngày ở tiền tuyến sẽ không thấp hơn tám vạn kim tệ.”
“Xét đến chuyện vật giá leo thang do chiến tranh mang lại và thất thoát trên đường vận chuyển. Quân phí thực tế sẽ gấp mấy lần số này.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là chiến tranh còn chưa kết thúc thì vương quốc đã phá sản trước rồi."
Hudson ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Không phải là không thể giảm bớt quân phí. Chẳng qua trước đó Vương quốc vừa mới phát hành trái phiếu chiến tranh, thu được một lượng lớn tiền mặt, cho nên mọi người không nghĩ đến việc giảm bớt quân phí.
Hudson là chủ soái tiền tuyến, không thể nào có chuyện hắn chủ động đưa ra kế sách áp súc quân phí được, hắn sẽ chỉ không ngừng đòi lương thực và vật tư.
Còn về vấn đề nợ nần của Vương quốc thì cứ thiếu trước đi rồi tính sau! Theo như những gì mà hắn tìm hiểu được, một khi quốc gia dấn thân vào con đường nợ nần, hầu như không ai có thể thoát khỏi cái bẫy nợ này.
Hiện giờ vẫn chưa có người nghĩ tới việc làm trái điều ước, cho nên mới lo lắng là nợ quá nhiều sẽ vượt qua năng lực chi trả của vương quốc, chỉ đành hối thúc tiền tuyến đẩy nhanh tốc độ chiến tranh.
"Ta sẽ cố gắng hết sức! Nhưng mà ngài Bá tước đã làm xong công tác chuẩn bị nghênh đón cuộc chiến tranh này chưa?”
“Khốn cảnh hiện giờ không phải là xuất binh, mà là sau khi đại quân xuất chinh. Nếu như không thể đánh bại địch nhân, vậy thì hậu cần sẽ phải chịu áp lực vô cùng lớn!"
Hầu tước James có chút thấp thỏm nói.
Không đợi Hudson trả lời, Công tước Kavadia ở bên cạnh đã giành nói trước: "Ngài Hầu tước lo lắng quá nhiều rồi.”
“Vào nửa năm trước, chúng ta đã làm xong công tác chuẩn bị cho cuộc chiến này rồi. Bằng chứng tốt nhất chính là vô số thịt khô đang được phơi nắng trong doanh trại đây.”
“Nguyên nhân lựa chọn phát động vào lúc này chính là vì mùa vụ. Bây giờ đã là cuối tháng tám, lúc này đại quân xuất kích sẽ trùng hợp gặp phải mùa thu hoạch của thú nhân.”
“Cho dù không thể giành được bao nhiêu thành quả trong chiến trường thì chúng ta vẫn có thể đánh trọng thương Đế quốc Thú Nhân ở bên ngoài chiến trường!"
Nghe được lời giải thích này, trên mặt Hầu tước James nở một nụ cười vui mừng, nhưng trong thâm tâm thì lại đang chửi thề.
Một tin tức quan trọng như vậy mà lại không thông báo cho một vị phó soái đại quân như y biết một tiếng.
Nếu như Công tước Kavadia không nói, có lẽ chờ đến khi đại quân xuất phát thì ông ta vẫn còn không biết là có chuyện này.
May mà nội tâm ông ta đủ mạnh mẽ, có thể kiềm chế cảm xúc. Nếu như đổi thành một vị tướng lĩnh có tính cách nóng nảy, gặp phải chuyện không tín nhiệm mình như vậy, sợ là đã nổi giận tại hiện trường rồi.
"James, ông cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Lúc đó không nói cho ông biết là vì trong quân có quá nhiều việc cần giải quyết, nên hai chúng tôi quên mất chuyện này."
Hudson cố gắng an ủi.
Hết cách rồi, đều là do thanh danh gây họa. Hầu tước James là thân tín của Quốc vương, là nhân vật thường xuyên đâm chọc trong Vương đô, ai đảm nhiệm chủ soái cũng phải đề phòng ông ta cả!
Nếu như để cho vương đô biết rõ bọn họ đã chuẩn bị trước cho cuộc viễn chinh thì không chừng đã sớm hạ lệnh cho bọn hắn đi chinh chiến rồi.
Vì kéo dài thời gian, vì tăng thêm phần thắng cho phe mình, Hudson đã vô cùng nỗ lực.
"Mời ngài Bá tước yên tâm! Chuyện nhỏ này vốn không đáng nhắc tới. Chủ yếu vẫn là do ta quá sơ ý chủ quan, nếu như hơi chú ý một chút, có lẽ đã sớm nên nghĩ tới rồi."
Hầu tước James có chút miễn cưỡng nói.
Nhưng trong lòng ông ta thì lại không bình tĩnh như vậy. James vốn cho rằng năng lực của mình đã đủ lợi hại rồi, nguyên nhân mà bản thân không được đảm nhiệm chức vụ nguyên soái là vì Quốc vương và các đại quý tộc đang đánh cờ.