Người dịch: Whistle
Mặc dù dựa vào tin tức mà Phi Long kỵ binh truyền đến, thú nhân vẫn chưa bố trí trọng binh ở khu vực duyên hải, ven đường chỉ có một số bộ lạc vừa và nhỏ sinh sống, nhưng lão ta vẫn không yên lòng.
Hết cách rồi, bởi vì tin tức này là do Giáo Đình truyền tới? Nếu như lực lượng không quân của Vương quốc không bị trọng thương, tin tức do người một nhà truyền tới, lão ta chắc chắn sẽ không căng thẳng như lúc này.
"Ngài Công tước, Giám mục Simon của Giáo Đình đến đây bái phỏng."
Lời của vệ binh làm cho Công tước Pias hơi sững sờ. Sau khi phản ứng lại, lão ta vội vàng phân phó nói: "Mau mời!"
Quan hệ giữa Vương quốc Alpha và Giáo Đình vốn không hòa thuận, nhưng bây giờ đang trong giai đoạn liên hợp tác chiến, theo lý thuyết thì song phương phải bỏ qua hiềm khích lúc trước để đồng tâm hiệp lực.
Nếu như là lúc khác, người của Giáo Đình gióng trống khua chiêng tới bái phỏng mình như vậy, Công tước Pias đều phải cân nhắc để tránh bị nghi ngờ.
...
"Ngài Công tước suy nghĩ đến đâu rồi?”
“Tình hình hiện tại của gia tộc Locknard không được tốt lắm. Caesar III đã sớm muốn ra tay với các vị rồi, chẳng qua lão ta vẫn chưa tìm được cơ hội, nên mới chậm chạp không hạ thủ thôi.”
“Nếu như lão ta không muốn động thủ với các vị thì đã không bổ nhiệm Bá tước Hudson, kẻ có huyết hải thâm cừu với các ngươi, tới đảm nhiệm chức chủ soái đại quân rồi.”
“Kẻ này có dễ đối phó hay không, chắc là các hạ đã được lĩnh giáo rồi. Đảm nhiệm quân tiên phong chỉ là bước khởi đầu, sau này sẽ còn có nhiều nhiệm vụ khó khăn hơn đang chờ đón ông.”
“Bá tước Hudson am hiểu nhất là việc dùng nước ấm nấu ếch xanh, nếu như kéo dài thời gian, gia tộc Locknard sẽ bị tổn thất càng lớn!"
Giám mục Simon cố gắng châm ngòi nói.
Caesar III có ý kiến với quý tộc Bắc Cương là đương nhiên, nhưng nếu muốn nói phải diệt trừ cho thống khoái thì lại quá khoa trương. Cho dù thật sự muốn động thủ thì cũng không phải là lúc này.
Trong bối cảnh lực lượng quân sự của Vương quốc Alpha bị hao tổn nhiều như lúc này, bất kể là phe phái nào cũng không dám khơi dậy xung đột nội bộ.
Nhỡ đâu đánh mất luôn những vốn liếng cuối cùng, làm cho ngoại địch thăm dò thì toang.
Ví dụ như Giáo Đình, kẻ vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương quốc Alpha, vẫn luôn tìm cơ hội để có thể can thiệp vào công việc nội bộ của Vương quốc.
"Ngài Giám mục nói quá nghiêm trọng rồi. Bệ hạ anh minh thần võ, tuyệt đối sẽ làm ra những chuyện khiến cho người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng vào lúc này.”
“Còn về phần Bá tước Hudson, ngài Giám mục cho là ta sợ hắn sao? Dù là chủ soái liên quân thì lại thế nào, trong quân còn có rất nhiều quý tộc đang nhìn!”
“Hơn nữa, cho dù ta đáp ứng lời mời hợp tác của các vị thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Chỉ dựa vào thực lực của Gia tộc Locknard là không thể nào kiểm soát được tình hình trong vương!"
Công tước Pias có vẻ thấp thỏm trả lời.
Là một thành viên trong hàng ngũ đại quý tộc, lão ta cũng chẳng có bất kỳ hảo cảm gì với Giáo Đình. Tiếc là lợi ích mà Giáo Đình hứa hẹn quá lớn, làm lung lay ý chí của lão ta.
Một khi kế hoạch của Giáo Đình thành công, gia tộc Locknard chính là gia tộc có quyền thế nhất Vương quốc. Ngoài việc không thể trực tiếp leo lên vương vị ra, quyền lực trong tay lão ta sẽ không kém hơn Quốc vương là bao.
Vấn đề duy nhất là xác suất thành công của kế hoạch này quá thấp. Cho dù giai đoạn đầu của kế hoạch đều hoàn thành thuận lợi, nhưng với thực lực của gia tộc Locknard thì cũng rất khó có thể kiểm soát được vương quốc.
Những gia tộc khác có phản đối hay không thì không biết, nhưng Gia tộc Koslow mới quật khởi kia nhất định sẽ nhảy ra đối chọi với lão ta.
Nết xét về thực lực tổng hợp, gia tộc Locknard hơn gia tộc Koslow gấp mấy lần, thậm chí là mười mấy lần.
Nhưng mà các đại gia tộc đánh cờ không chỉ có mỗi thực lực tổng hợp, khi đến thời khắc cực đoan nhất, thực lực quân sự trong tay vẫn là quan trọng nhất.
Trong thời gian ngắn sẽ không thể xác định được thực lực quân sự của gia tộc nào mạnh hơn.
Huống chi, trong những năm qua, địch nhân mà gia tộc Locknard để lại cũng không chỉ có mỗi gia tộc Koslow.
Nếu bọn hắn nắm được đại quyền trong vương quốc, những kẻ địch này bị dồn đến chân tường, hoàn toàn có khả năng liên thủ để chống lại bọn hắn.
Suy cho cùng, quy tắc là thứ mà khi tất cả mọi người đều tuân thủ thì đó mới là quy tắc. Khi bản thân mình không thể tuân thủ quy tắc thì cũng đừng trông chờ vào người khác sẽ tuân thủ.
"Ngài Công tước không cần phải lo lắng. Một nhà các vị còn không đủ, vậy thì kéo thêm một vài minh hữu là được!”
“Ngũ Đại Gia Tộc Bắc Cương đồng khí liên chi nhiều năm như vậy, ta nghĩ các hạ nhất định sẽ có biện pháp kéo bọn họ xuống nước.”
“Tập hợp lực lượng của Ngũ Đại Gia tộc lại, về cơ bản đã có thể ngăn chặn đám quý tộc phương nam rồi. Nếu như còn không được thì cứ kéo thêm đồng minh là được.”
“Chỉ cần các vị đủ vững vàng, không xâm phạm lợi ích cốt lõi của các quý tộc phía nam trong giai đoạn đầu nắm quyền thì sẽ không nổ ra nội chiến.”
“Ngài Công tước suy nghĩ cho kỹ đi, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất. Một khi để đám người phía nam kia khôi phục được thực lực, tình hình sẽ khác rất nhiều.”
“Xét về tốc độ khôi phục, bọn họ nhanh hơn các vị nhiều lắm. Một khi để họ khôi phục nguyên khí trước, lúc đó cũng chính là thời điểm tận thế của các vị.”
“Có một số việc, đã xảy ra rồi là đã xảy ra rồi, dù là ai cũng không có cách nào vãn hồi."
Giám mục Simon cười ha hả cảnh cáo.
Quý tộc Bắc Cương đã làm ra quá nhiều chuyện xấu, bị Giáo Đình nắm được nhược điểm cũng chẳng phải là chuyện kỳ lạ gì.
Thanh danh của Công tước Pias vốn đã không tốt lắm, dù có bị lộ một chút lịch sử đen tối ra ngoài thì lão ta cũng chẳng quan tâm. Điều làm cho lão ta lo lắng nhất chính là —— Không có bữa ăn nào là miễn phí.