Người dịch: Whistle
Ngay cả khi tình hình tài chính của vương quốc đã đến nước muốn phá sản, các đại quý tộc cũng chỉ có thể cắn răng liều chết ôm theo. Thoạt nhìn có hơi bi kịch, nhưng đây chính là điểm mà Hudson tán thưởng nhất.
Nếu giai cấp thống trị của một quốc gia không thể cùng chung hoạn nạn với đất nước, thì quốc gia đó chắc chắn sẽ không thể chịu được gió táp mưa sa.
Ý nghĩa lớn nhất về sự tồn tại của khu giao dịch không nằm ở chỗ Hudson có thể vơ vét bao nhiêu chỗ tốt, mà là kích thích tinh thần tích cực tác chiến của liên quân.
Lúc trước, mọi người ở tiền tuyến giết địch chủ yếu là vì thể hiện, vì khoe khoang sự anh dũng của bản thân, nhưng hiện giờ lại có thêm một lý do nữa —— lợi ích.
Những thứ khác đều là ảo, nhưng chiến lợi phẩm lại là thật.
Mặc dù Đế quốc Thú Nhân về mặt tổng thể vẫn rất nghèo, nhưng trong một quốc gia thì vẫn có người giàu. Thú nhân bình thường mặc cái áo cũng không đủ che thân, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc thủ lĩnh của các bộ lạc mặc tơ lụa.
Không chỉ tiền hàng có thể bán, mà nô lệ cũng là một loại hàng hóa có thể giao dịch. Trước đó không tiện mang theo, chỉ có thể dùng đao giải quyết, nhưng bây giờ lại bắt lại đổi thành tiền.
Nhìn thấy liên quân đại sát tứ phương trên chiến trường, quân đội vương quốc cũng rất kích động, nhưng lại bị Hudson kiềm chế dục vọng phát tài.
Đế quốc Thú Nhân bị đánh tàn phế, người hưởng lợi lớn nhất chính là Vương quốc Alpha, nếu như bây giờ lại ra ngoài cướp đoạt chiến lợi phẩm với đồng minh thì tướng ăn sẽ quá khó coi.
Huống chi liên quân có thể đại sát tứ phương là bởi vì người ta đều là quân tinh nhuệ của các thế lực lớn, còn đa số quân đội của vương quốc đều là nông nô binh.
Đi theo hộ tống lương thảo thì tạm được, chạy tới tiền tuyến đánh trận với thú nhân thì thôi bỏ đi, miễn cho bị thú nhân đánh ngược.
Là thống soái đại quân, Hudson cần sự ổn định. Liên quân đánh bại thú nhân, hắn vận chuyển lương thảo bảo vệ hậu cần của đại quân cũng có một phần công lao là được.
Cho dù muốn chém tướng giết địch cũng phải chờ đến khi liên quân đánh trọng thương quân chủ lực của quân địch rồi mới chạy tới ăn ké!
Đánh chó mù đường mới là chuyên nghiệp của Hudson.
"Ngài Bá tước, phía trước chính là Hoàng đình Behemoth Behemoth cũ. Tiếc là trước khi đám Behemoth chết tiệt kia rút lui đã dùng một mồi lửa thiêu hủy doanh trại, hiện giờ chỉ còn lại một vùng phế tích!"
Nghe được lời giới thiệu của phó quan Jose, Hudson cũng rất im lặng. Đều đã đánh cho người ta phải từ bỏ Hoàng đình chạy trốn rồi, chẳng lẽ còn trông cậy vào người phải khách khí để lại cố đô sao?
Cảnh tượng đổ nát hoang tàn cũng không có chuyện gì, chỉ cần đạp Hoàng đình Behemoth ở dưới chân đã là thắng lợi vĩ đại về mặt chiến lược rồi.
Ngay cả đội quân hậu cần cũng đã di chuyển đến tận Hoàng đình của thú nhân, tốc độ tiến công của liên quân ở tiền tuyến cũng sẽ càng nhanh hơn.
Dựa theo tốc độ hành quân giống như bây giờ, theo suy nghĩ lạc quan thì trong năm nay liền có thể chiếm được đại thảo nguyên thú nhân, ép cho thú nhân phải lui về vùng đất nghèo nàn.
"Không sao, phế tích tốt! Phế tích có thể trùng kiến, nhưng mà nơi này là Hoàng đình Behemoth, cứ giữ lại trước đi.”
“Có lẽ đợi đến khi Quốc vương bệ hạ có nhã hứng sẽ còn đích thân tới đây một chuyến.”
“Truyền lệnh cho Công tước Kavadia, nói cho ông ta biết là bây giờ có thể an bài việc vận chuyển số lương thảo đang được tích trữ ở Cảng Phong Nguyệt rồi.”
“Mặt khác để lại một bến tàu cho thuyền buôn sử dụng. Tất cả các thuyền buôn có được giấy thông hành do bộ chỉ huy ban phát đều có thể sử dụng bến tàu này!"
Phải công nhận rằng sức mạnh của ma pháp thật là lợi hại. Với sức sản xuất trước mắt, muốn khơi thông luồng lạch trên biển thì nhất định phải lấy năm làm đơn vị.
Nhưng chỉ cần các Ma pháp sư cấp cao đi qua, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã hoàn thành nhiệm vụ khai thông đường thủy.
Với việc bổ sung thêm một tuyến vận chuyển bằng đường biển, công tác hậu cần vốn đang gặp phải một chút khó khăn thì nay lại hoàn toàn khôi phục.
Cũng không biết là đám cao tầng thú nhân nghĩ như thế nào, bọn chúng cẩn thận lựa chọn một nhóm tinh nhuệ trong quân đội, sau khi trả một cái giá đắt mới trà trộn vào trong Vương quốc Alpha.
Vừa mới bắt đầu phát uy thì nhân tộc lại thay đổi tuyến đường vận chuyển. Giai đoạn đầu vận chuyển bằng đường bộ là bởi vì trong các khu vực nội địa tích trữ một số lượng lớn vật tư chiến lược.
Nhưng mà số vật tư tồn kho kia đã sớm tiêu hao hết 70-80% rồi. Hiện giờ Vương quốc Alpha chỉ có thể cung cấp một phần ba vật tư hậu cần của đại quân, số còn lại đều được mua từ hải ngoại.
Nếu thú nhân muốn cắt đứt đường vận chuyển, trừ phi bọn chúng có thể từ bắc giết vào nam, sau khi vượt qua Vương quốc Alpha rồi lại tiếp tục đi tới, phá huỷ tất cả các thành phố ven biển của nhân tộc.
...
"Bắt thích khách!"
Một giọng nói bén nhọn lập tức làm cho hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Là nhân vật chính, Caesar III đã bị đám hộ vệ vây vào giữa để bảo hộ.
Bọn thích khách đột ngột xuất hiện này còn chưa kịp xông tới đã bị các cao thủ âm thầm bảo vệ chặn lại.
Đối mặt với rất nhiều vệ binh đang không ngừng chạy tới, những tên thích khách bại lộ thân phận lập tức tử thương thảm trọng.
Trong nhà bếp, lúc này, năm tên cao thủ thú nhân phải vất vả lắm mới trà trộn vào đang cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Bọn chúng còn chưa kịp động thủ mà, tại sao lại bị lộ rồi?
"Đừng hoảng hốt, trước khi luyện kim dược tề hết tác dụng, chúng ta sẽ không khác nhân loại bình thường là mấy. Nhìn vào hướng mà các binh sĩ chạy tới thì biết, người bị phát hiện không phải là chúng ta!"
Người cầm đầu cố ra vẻ trấn định nói.
"Tìm cơ hội động thủ đi, nếu đã có thích khách bị bại lộ, sau này địch nhân chắc chắn sẽ điều tra nghiêm ngặt.
“Dù cho chúng ta có che giấu như thế nào thì vẫn có một chút chênh lệch nhỏ giữa chúng ta và nhân loại bình thường. Chỉ cần địch nhân tiến hành điều tra chuyên sâu, việc bại lộ chỉ là vấn đề thời gian.”
“Cho dù có thể thoát khỏi lần điều tra này, Caesar III cũng sẽ đề cao cảnh giác, lần sau mà muốn tiếp cận được với ông ta sẽ rất khó!"