Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 81 - Chương 81 - Thêm Tiền

Chương 81 - Thêm Tiền
Chương 81 - Thêm Tiền

Người dịch: Whistle

Kèm theo một tiếng nổ lớn, thành Dadir cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn. Nhận được tin tức thành bị phá, Khô Lâu Thánh Chủ lập tức hạ lệnh: “Imaine, ngươi dẫn người qua đó ngăn chặn địch nhân trước. Không nên do dự, trực tiếp sử dụng Huyết Nguyệt Kèn Lệnh luôn đi.”

“Những người còn lại theo ta tới tế đàn, lập tức cử hành lễ tế. Trong thành đều là một đám ô hợp, không có tường thành bảo hộ, cho dù là có Huyết Nguyệt Kèn Lệnh cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.”

“Vâng, Thánh Chủ!”

......

Sống chết trước mắt, đám cao tầng của Khô Lâu Hội hiếm thấy thống nhất lập trường. Thế cục phát triển tới một bước này, không quan tâm kết quả cuối cùng như thế nào, dù sao cũng phải liều một phen.

Hiện giờ, đám thiếu nam thiếu nữ bị trói đưa lên tế đàn đang chờ đợi sự phán quyết của vận mệnh đã phát ra những tiếng khóc.

Hiện thực tàn khốc nói cho bọn họ biết rằng, trên thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí. Những cam kết ưu đãi và trọng điểm bồi dưỡng mà Khô Lâu Hội đưa ra trước đó chỉ vì có thể thu hoạch được tốt hơn mà thôi.

Cổ tay bị cắt ra, máu tươi nhỏ giọt xuống những khe rãnh rồi chậm rãi chảy vào bên trong một cái vạc lớn tản mát ra một cỗ khí tức tà dị.

Đại Tế Ti chính là người chủ trì lễ tế lần này, hiện giờ lão ta đang run rẩy bước lên tế đàn, cả người phảng phất như bị già thêm mười tuổi.

Không giống với những lần tế tự khác, đại tế trăm năm lần này chính là lễ tế quan trọng nhất của Khô Lâu Hội, đồng thời cũng là nguy hiểm nhất.

Chủ yếu là phải xem tâm tình của Khô Lâu chi chủ, nếu là tâm tình không tốt, hay là tâm tình quá tốt cũng có thể hưởng dụng đến tế phẩm, đồng thời còn thuận tay mang đi vài tên tín đồ trung thành.

Tín đồ chủ trì buổi cúng tế là người cách Khô Lâu chi chủ gần nhất, cũng là người gặp nguy hiểm nhất. Căn cứ vào kinh nghiệm của trước đó, xác suất sống sót không đủ 1⁄3.

“Khô Lâu chi chủ vĩ đại, tín đồ trung thành nhất của ngài đã chuẩn bị xong tế phẩm, đang chờ ngài giáng......”

Chữ “lâm” còn chưa kịp thốt ra, xung quanh tế đàn đã xuất hiện từng trận âm phong. Một đám mây đen đột nhiên xuất hiện ở trên đầu của đám người, sau đó nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.

“Không tốt, bọn chúng đã bắt đầu tế tự!”

Ý thức được tính nghiêm trọng chuyện này, Bá tước Pierce liền vội vàng hạ lệnh với mọi người:

“Toàn quân xuất kích, không thể để cho địch nhân tế tự thành công!”

“Crimson Kỵ sĩ đoàn hộ tống Mục sư và Pháp sư vào thành, không thể để cho mây đen tiếp tục khuếch trương......”

Quân lệnh như núi, cho dù là một kẻ ăn dưa quần chúng như Hudson cũng bị ép phải gia nhập vào đội xung phong.

Phảng phất như là có ăn ý, đám quý tộc của quân đoàn số 5 liền tự phát dựa sát vào nhau. Xem như đội dự bị của liên quân, bọn họ đi ở sau lưng đội xung kích cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Đồng minh đều đã học được cách lười biếng để bảo tồn thực lực, Hudson cũng không biết nên vui hay buồn. Bất quá thời gian ngắn thì vẫn là có lợi.

Thấy mọi người không còn giống như những con ruồi không đầu đi theo đội xung kích tán loạn kia, Hudson vội vàng đề nghị: “Đi về phía phủ thành chủ đi, chắc là sẽ có thu hoạch.”

Người khác xung kích là vì chiến công, đương nhiên là phải lao tới nơi có nhiều địch nhân, tốt nhất là có thể tìm được tế đàn để kiến công lập nghiệp.

Nhưng quân đoàn số 5 không cần, bởi vì đã được bảo đảm chiến công, cho nên hiện giờ tới đây hưởng ké một chút là đủ rồi!

Muốn thu được càng nhiều thì trừ phi có thể lập được đại công ngập trời, nếu không sẽ không có cách nào ảnh hưởng đến chuyện phong thưởng sau này.

Công lao tuy tốt, nhưng cũng phải có mệnh hưởng dụng mới được. Đối với đám quý tộc của quân đoàn số 5 đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề mà nói, thay vì đi tranh đoạt công lao sau cùng, chẳng thà đi cướp sẽ càng có lợi ích thực tế hơn.

Có lẽ là vì vụ cướp bóc trước đó bị thua thiệt quá lớn, cho nên bây giờ khi nghe được muốn đi ăn cướp lại chẳng có người nào trả lời.

Chần chờ một chút, quân đoàn trưởng Chels liền trực tiếp nói: “Vậy cứ đi về phía phủ thành chủ đi, phản quân đang ngoan cố chống cự, chỉ cần không đâm vào tế đàn của quân địch là sẽ không có nguy hiểm gì.”

“Lão tử không tin là chúng ta sẽ xui xẻo mà đụng phải một chuyện có xác xuất nhỏ như vậy.”

Chung quy vẫn là sợ nghèo, vì tiền, Kỵ sĩ Chels vẫn quyết định mạo hiểm một lần. Chẳng qua ông ta không nhắc tới chuyện này thì còn tốt, vừa nhắc tới thì cả đám người đều đang do dự.

Từ khi liên minh được thành lập liền chưa hề thái bình. Chuyện tốt không tới lượt bọn hắn, nhưng chuyện xấu thì lần nào cũng gặp được.

Lần lượt trải qua hai trận chiến, những thành viên gia nhập lúc đầu cũng bị tai họa đến mức không còn một nửa. Những người có thể sống đến bây giờ có thể nói là mệnh đủ cứng.

Ngay cả Hudson cũng đang cảm thấy thấp thỏm, cứ tiếp tục xuất hiện chuyện đồng đội tế thiên như thế này cũng không phải là hiện tượng tốt gì.

Nhưng bản thân hắn là người đưa ra ý kiến đi về hướng đó, bây giờ có muốn hối hận cũng đã muộn.

Đưa thay sờ sờ trán của Belersden, bây giờ hắn chỉ hi vọng vào sức chiến đấu của nó sẽ lợi hại như lúc ầm ĩ ngày thường.

Chỉ là bộ dạng của con gấu này rất đáng yêu , thật sự là Hudson rất khó có thể tin tưởng, hắn chỉ đành nhắm mắt nói bổ sung: “Lần này nhớ đi chậm một chút, mang theo đại quân hành động. Vạn nhất gặp phải......”

Lời khó nghe thì không cần nhiều lời, hiểu được đều hiểu. Đơn giản là gặp được nguy hiểm thì nhớ dùng bia đỡ đạn đỡ ở phía trước. Chuyện này không phù hợp với tinh thần kỵ sĩ, nhưng phi thường phù hợp với lợi ích của đám người.

Huống chi, phản quân tung hoành hai quận nên chắc chắn sẽ có thu hoạch không nhỏ. Cho dù là sớm di chuyển tài phú ra ngoài thì trong thành Dadir cũng sẽ còn tồn rất nhiều.

Nếu mà ăn cướp thành công, lại bởi vì thiếu nhân thủ mà không thể dời đi, vậy thì thật sự là lúng túng.

Bình Luận (0)
Comment