Người dịch: Whistle
Nhưng mà ở trong mắt của Công tước Pias, lời giải thích này cũng tương đương với chẳng có lời giải thích nào. Đồng thời điều tra ra được bốn người bị tình nghi, nhưng người nào người nấy đều có đầy đủ động cơ, vây jthif ai biết chuyện này là do thế lực nào làm chứ?
Ngay cả khi Pias đoán đúng được hung thủ thì cũng không thể làm được gì. Trong tay lão ta không đủ chứng cứ, không thể thuyết phục được đám quý tộc đang bị thiệt hại lợi ích được.
"Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm cho ra kẻ đứng sau lưng chuyện này. Loại địch nhân núp trong bóng tối này thật sự là quá nguy hiểm!"
. . .
Trong đại doanh của bộ hậu cần, Hudson đang bận tiếp kiến các đại diện của một đám lính đánh thuê. Nguyên nhân có nhiều người đến đây như vậy cũng rất đơn giản, giá vật tư chiến lược ở tiền tuyến đã tăng cao tới mức nằm ngoài phạm vi chịu đựng của họ.
Đặc biệt là đối với một số nhóm lính đánh thuê vừa và nhỏ, hoặc là những lính đánh thuê cá nhân, cho dù trong tay bọn họ có tiền thì cũng chưa chắc có thể mua được vật tư chiến lược mà mình mong muốn.
Bộ hậu cần của liên quân chỉ bao cơm trong một thời hạn nhất định. Tiêu chuẩn cơm nước đều là thấp nhất, muốn có được đãi ngộ tốt hơn thì phải tự bỏ tiền.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một áp lực nặng nề đối với những lính đánh thuê trên tiền tuyến.
Vì giải quyết vấn đề, mọi người đã tìm đến Hudson, người phụ trách bộ hậu cần liên quân, hy vọng mình cũng có thể được đưa vào hệ thống hỗ trợ hậu cần của quân liên minh.
"Xin lỗi mọi người, Hội nghị Liên minh không đưa ra câu trả lời rõ ràng về việc hỗ trợ hậu cần cho lính đánh thuê.”
“Mọi người muốn có đãi ngộ tốt hơn, cá nhân ta cho rằng chuyện này hoàn toàn hợp lý, nhưng việc này đã nằm ngoài quyền hạn của ta.”
“Ngay cả sự hỗ trợ cơ bản nhất hiện giờ do bộ phận hậu cần cung cấp cũng là một hoạt động không hợp quy tắc. Hiện tại đã bị người tố cáo lên Hội nghị liên minh, chuyện này cũng trở thành một trong những bằng chứng buộc tội ta bán quân nhu.”
“Tình huống thực tế thì chắc là trong lòng mọi người đều đã rõ ràng. Trong doanh trại hậu cần, ta không hề thu được bất cứ một đồng bạc nào khi cung cấp cơm nước cho mọi người.”
“Chi phí của khoản này còn được kê khai mỗi ngày. Có người cắt xén gì trong đó hay không, các vị cũng có thể nhìn ra được."
Hudson dang hai tay ra, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Không phải là hắn không muốn giải quyết vấn đề này nhóm lính đánh thuê, chỉ vì hiện thực là tàn khốc. Trong tình huống không có tiền lệ, muốn thay đổi một chút hiện thực là chuyện quá khó khăn.
Ngay cả vấn đề cung cấp cơm nước cơ bản nhất trong doanh trại cũng đều do Hudson cố gắng tranh thủ trong hội nghị liên quân mới miễn cưỡng được thông qua.
Thêm chế độ phúc lợi, chuyện đó khỏi phải nghĩ. Trừ phi bọn họ phụ thuộc vào một đại thế lực nào đó, hoặc là lập được chiến công hiển hách trên chiến trường, nếu không sẽ không thể nào nhận được đãi ngộ giống như liên quân.
Còn về tội danh đầu cơ trục lợi quân nhu, đó chẳng qua là do có người cố ý gây chuyện rồi đẩy hết thù oán lên người gia tộc Locknard.
Dù sao đó cũng là nghị quyết được thông qua trong cuộc họp liên minh, lại không lấy được một đồng bạc nào, làm sao có thể nói là "đầu cơ trục lợi" được?
"Ngài Bá tước, ngài không thể hỗ trợ tăng thêm tiêu chuẩn hậu cần cho chúng tôi, mọi người đều có thể hiểu được. Nhưng giá hàng hiện tại lên như lên đồng, ít nhiều gì ngài cũng phải ra mặt quản lý một chút nha!”
“Bây giờ giá lúa mạch đen trên thị trường đã tăng vọt lên 80 đồng/pound, giá khoai tây rẻ cũng lên tới 35 đồng/pound... Giá của mũi tên bị mất là 29 ngân tệ /hộp..”
“Nói thật với ngài, nếu tình hình này tiếp tục kéo dài, chúng tôi không thể nào ra tiền tuyến chiến đấu được nữa. Thu hoạch trong một trận đại chiến còn không đủ chi phí mua vật tư chiến lược tiêu hao."
Adolf tỏ ra ủy khuất nói.
Với tư cách là đại diện của công hội lính đánh thuê, y nhất định phải đứng lên và đấu tranh cho quyền lợi của các lính đánh thuê vào lúc này.
Tiếc là công hội Lính đánh thuê không có nhiều quyền nói chuyện trong liên minh, không thể ảnh hưởng đến quyết định của liên quân. Bọn họ bất đắc dĩ lắm mới phải tìm đến vị đại tổng quản hậu cần là Hudson.
"Các hạ coi trọng ta quá rồi, mặc dù thị trường giao dịch được xây dựng trong doanh trại của bộ hậu cần, nhưng không có nghĩa là ta thì có quyền can thiệp vào giá hàng trên thị trường.”
“Sự tăng giá hiện giờ hoàn toàn là do mọi người tranh mua gây ra. Nguyên nhân cụ thể chắc là mọi người cũng rõ rồi, vào loại thời điểm này, ta không thể ra mặt ngăn cản được.”
“Chỉ cần hỏi một chút là mọi người có thể biết lai lịch của những người mua và nhà bán này. Hầu như tất cả các quý tộc trong liên quân đều tham dự vào, bất kể là ai nhúng tay vào cũng sẽ không có kết cục tốt.”
“Ta thấy các vị vẫn nên nghĩ cách khơi thông quan hệ với những người nắm quyền trong liên quân.”
“Nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của họ, bộ hậu cần cung cấp cho các vị một lô quân nhu vật dụng với giá ổn định, cho dù là miễn phí cũng có thể thương lượng."
Hudson quả quyết đá quả bóng trở về.
Hắn rất muốn có được lực lượng lính đánh thuê này. Nhưng trong này có đủ loại người, ngoại trừ một số nhóm lính đánh thuê có thể sử dụng, còn lại đều là những kẻ liều mạng không có ranh giới đạo đức.
Không đáng vì một nhóm lực lượng không thể chưởng khống mà làm hỏng đại kế phát tài của bản thân. Dù sao trong doanh trại cũng đang cung cấp thức ăn miễn phí, sẽ không ép những người này đến bước đường cùng.
"Cám ơn ngài Bá tước chỉ điểm, sau này nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn. Hiện giờ chúng tôi còn có việc, xin cáo từ trước!"
Có lẽ vì nhận ra sự qua loa của Hudson, nên Adolf quả quyết lựa chọn cáo từ rời đi.