Người dịch: Whistle
Những thủ đoạn có thể sử dụng đều đã sử dụng hết rồi. Bây giờ chỉ còn lại lối đánh lưỡng bại câu thương là còn có thể phát huy được tác dụng.
Ôn dịch không biết phân địch ta, một khi khuếch tán ra ngoài, tất cả mọi người đều bị vạ lây.
Điểm khác biệt duy nhất đại khái là năng lực kháng độc của thú nhân mạnh hơn một ít so với binh sĩ bình thường của nhân tộc. Nhưng người già và trẻ em ở hậu phương lại không có loại ưu thế này.
Hắc Sát Tai Ương, nghe danh thôi là biết loại ôn dịch này có sức sát thương đáng sợ đến cỡ nào rồi. Dù đã yên lặng hơn ngàn năm, nhưng vẫn làm người nghe phải sợ mất mật.
"Cánh Cửa Địa Ngục" thì càng không cần phải nói. Đại quân đến từ dị thế giới khủng bố đến mức nào thì phải xem kích thước cánh cửa được mở lớn đến mức nào.
Một kích cuối cùng để kéo theo người làm đệm lưng thì đương nhiên là kích thước càng lớn càng tốt. Trong suốt các cuộc xâm lược quy mô lớn trước đây của dị thế giới, không ai trên đại lục này có thể sống tử tế cả.
"Trước mắt cũng không có biện pháp nào khác, cứ thử theo lời mà Alex nói đi!”
“Nếu như nhân tộc đã không muốn chúng ta sống nữa, vậy liền đừng ai nghĩ đến chuyện còn sống. Nếu như cuối cùng thật sự phải đến bước đó, chúng ta nên để lại một chút hạt giống đi tới thế giới băng tuyết trước, những người còn lại liền ở lại ăn thua đủ với nhân tộc!"
Sư Nhân Hoàng lạnh lùng nói.
Nghĩ thôi cũng đã thấy khổ rồi, ông ta vừa mới ngồi lên vị trí lão đại của Đế quốc Thú Nhân, mông còn chưa ngồi nóng đã đến lúc phải liều mạng.
...
Trong dãy núi Ula, Hudson mang theo một đám cao thủ trong quân đang thận trọng băng qua núi rừng.
Ma thú đều rất để tâm đến lãnh thổ của mình, lần này hắn tới là để bắt rồng, nhỡ đâu không cẩn thận quấy rầy một con Ma thú nào đó ở dọc đường, vậy thì bọn hắn sẽ bị bại lộ hành tung.
Muốn đoạt thức ăn từ trong tay của Liên minh nhân tộc, điều quan trọng nhất chính là phải biết giữ bí mật, đánh cho đối phương không kịp trở tay.
Nếu như để cho người của liên minh phát hiện ra bọn hắn trước, lúc bắt rồng mọi người lại chạm mặt nhau, Hudson không đủ tự tin là phe mình có thể cướp được rồng từ trong tay đối phương.
…..
Trong huyệt động, Maxim vừa liếm láp vết thương vừa không ngừng mắng chửi.
Đời rồng thật là gian truân, vất vả lắm mới nhận được một vụ làm ăn lớn, sau khi kiếm được một vố lớn, trong lúc đang bận đếm kim tệ, nó liền bị người ta đánh đòn cảnh cáo.
Đám cao thủ nhân tộc tìm tới cửa chẳng nói lời nào liền trực tiếp động thủ đánh nhau. Nếu như không phải đối phương muốn bắt sống nó, có lẽ hiện giờ nó đã bị biến thành một bộ xác rồng rồi.
Maxim dựa vào ưu thế tốc độ để xông ra khỏi vòng vây của cao thủ nhân tộc.
Tiếc là dù cho nó chạy nhanh đến cỡ nào, giấu sâu bao nhiêu, thì cũng đều bị cao thủ nhân tộc tìm được sau một khoảng thời gian.
. . .
"Bá tước Hudson, ngươi có chắc là con Hồng Long đó đang an thân ở cái nơi nhỏ bé này không?"
Morrison hỏi với vẻ mặt khó tin.
Cự Long là giống loài vô cùng kiêu ngạo, chúng có yêu cầu rất cao về nơi trú ẩn của mình. Ngọn đồi nhỏ này rõ ràng không phù hợp với thân phận Cự Long.
"Tiên sinh Morrison tôn kính, nơi này là dãy núi Ula, những ngọn đồi thượng hạng đều đã bị những con Ma thú có thực lực mạnh mẽ chiếm cứ hết rồi.”
“Hồng Long đã bị thương không nhẹ dưới sự đuổi giết của đám cao thủ liên minh. Bây giờ nó cần tranh thủ thời gian để khôi phục thương thế, vốn chẳng có tâm tư nào để chiến đấu với những con Ma thú bản địa nữa."
Hudson kiên nhẫn giải thích.
Hudson không biết nhiều về vị Thiên Không Kỵ Sĩ trước mắt này, chỉ biết lão ta là cường giả của vương thất, bối phận còn rất cao.
Từ khí tức tuổi xế chiều trên thân thể của lão cũng có thể nhìn thấy, người này đã sắp đi đến cuối con đường.
"Nếu đã vậy thì mọi người cứ chia ra hành động đi, bố trí ma pháp trận ở xung quanh đây.”
“Con Hồng Long này có thể tránh thoát được sự đuổi bắt của các cao thủ trong liên minh, thực lực chắc chắn không thể khinh thường, một khi để nó chạy mất, muốn bắt sống sẽ rất khó!"
Morrison lập tức phân phó mọi người.
Đối cái chuyện vượt quyền này, Hudson không hề có chút bất mãn nào. Những người này đều đang làm công cho hắn, không đáng để so đo về những vấn đề nhỏ này.
Từng tòa ma pháp trận được bày bố, nguyên tố ba động hiện lên, nhanh chóng làm cho Hồng Long chú ý.
Bị người đuổi giết lâu như vậy, Maxim đã sớm như chim sợ cành cong, nó lập tức thò đầu ra cửa hang nhìn xem.
"Lũ bò sát hèn hạ, các ngươi thật đáng chết!"
Theo tiếng rống giận dữ vang lên, nó trực tiếp phun ra một ngụm nham tương, dọa cho đám ma pháp sư hốt hoảng tránh né.
"Mọi người liên thủ bắt lấy nó!"
Sau khi hạ lệnh xong, Hudson liền vội vàng lui về phía sau. Một con gà như hắn không có tư cách nhúng tay vào cuộc chiến ở tầng này.
Dù là con Cự Long này đã bị thương, nhưng nó cũng là Cự Long nha. Mặc cho thực lực của nó có suy yếu đến cỡ não thì cũng là một vị cường giả.
Trong số những cường giả đến đây, ngoài Hudson ra, người yếu nhất cũng là Đại Địa kỵ sĩ, Ma đạo sư, thậm chí còn có hai vị Thiên Không kỵ sĩ và một vị Đại ma đạo sư áp trận.
Nhiều cường giả như vậy đồng loạt ra tay, hiệu quả đương nhiên là không tầm thường. Năng lượng va chạm tạo ra những sóng xung kích giống như như một cơn lốc xoáy đang càn quét trong núi rừng.
Một cây trường thương đặc chế bay ra rồi đâm vào đuôi của Maxim, trường thương ma sát kịch liệt với vảy rồng, tạo ra những âm thanh leng keng.
"A!"
"Lũ bò sát đáng chết, các ngươi dám tư tàng Đồ Long Thương! Các ngươi chờ đó đi, Long tộc ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Trong khi nói chuyện, Maxim, kẻ chịu thiệt thòi lớn, đã quay người bỏ chạy, định xông phá vòng vây.
"Belersden, ngăn nó lại!"
Hudson vội vàng phân phó.