Người dịch: Whistle
Ngay cả khi được Hudson chiếu cố, bọn họ vẫn chẳng lấy được lợi ích gì từ trong cuộc chiến tranh lần này.
Tất cả chỉ vì bọn họ là quý tộc Bắc Cương!
Nếu đã được hưởng lợi do nhóm chính trị của quý tộc Bắc Cương mang lại thì cũng phải gánh chịu phản phệ tương ứng.
Hiện giờ tập đoàn quý tộc Bắc Cương đã bị cả vương quốc chèn ép, những con em quý Bắc Cương như bọn họ đương nhiên cũng sẽ bị hạn chế phát triển.
Loại đàn áp chính trị này sẽ tiếp tục kéo dài trong mấy năm, thậm chí là mấy chục năm nữa.
Hết cách rồi, ai bảo lúc quý tộc Bắc Cương cường thế liền đắc tội với cả vương quốc làm gì, bây giờ lại bị mọi người nắm được đằng chuôi.
Phóng tầm mắt khắp toàn bộ Vương quốc Alpha, ngoài bọn họ ra, những người còn lại đều là kẻ thù chính trị.
Càng tồi tệ hơn chính là vị trí địa lý và thực lực vốn có của đám con em quý tộc Bắc Cương này đã đe dọa nghiêm trọng đến lợi ích của các đám quý tộc trong vương quốc.
Trừ phi mọi người cảm thấy mối uy hiếp tiềm tàng biến mất, nếu không loại đàn áp này sẽ một mực kéo dài.
Biện pháp tốt nhất để thoát khỏi loại khốn cảnh này chính là - chờ. Thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, khi mọi người dần quên đi mối đe dọa quý tộc Bắc Cương thì có thể bình thường hóa quan hệ.
Cũng không phải là không có cách để tăng tốc quá trình này, tỉ phương pháp thường thấy nhất chính là: Thông gia chính trị.
"Tom, phái người thông báo cho tổ tư vấn, yêu cầu họ nhanh chóng lập ra kế hoạch đối phó với thế cục biến hóa trong vương quốc."
Hudson lập tức phân phó.
Hắn cố gắng phấn đấu lâu như vậy, cuối cùng cũng kiếm ra một đội tư vấn của bản thân. Tiếc là đội nhóm này vẫn còn quá non, trước mắt chỉ đang ở giai đoạn thực tập.
Trong những lúc bình thường, hỗ trợ xử lý một chút việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi thì còn được. Một khi dính đến tình thế quan trọng như chính trị thì sẽ lập tức bại lộ khuyết điểm —— không đủ tầm nhìn.
Đây là do xuất thân quyết định. Cho dù nhân tài trong tiểu quý tộc có lợi hại đến đâu thì tầm nhìn của họ vẫn sẽ bị giới hạn bởi nền giáo dục được tiếp xúc từ nhỏ.
Hiện giờ Hudson chỉ có thể cố gắng hết sức để tạo ra nhiều cơ hội rèn luyện cho bọn họ. Mặc dù hắn biết là sẽ rất khó để có thể nhìn thấu được bản chất của vấn đề, nhưng hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép bọn họ đi lĩnh hội.
Đối với những chuyện này, Hudson chỉ có thể tự mình an ủi: Năng lực kém một chút cũng tốt, tránh khỏi bị người ta đào góc tường.
Cuộc cạnh tranh giữa các đại quý tộc luôn đầy mánh khóe, đào chân tường của nhau là chuyện thường xuyên xảy ra.
Hudson không bị người ta đào chân tường không phải là vì hắn lợi hại cỡ nào, mà đơn giản là vì dưới trướng của hắn không có nhân tài xuất sắc nào có thể lọt vào mắt của những người này.
Lúc hắn còn đảm nhiệm chức chủ soái, phủ thống soái có thể vận hành thuận lợi như vậy là nhờ có sĩ quan phụ trợ, những sĩ quan này đều là người được điều từ dưới trướng của các đại quý tộc.
Đối tượng mà những người này phục vụ là chủ soái, chứ không phải bản thân Hudson. Sau khi rời khỏi vị trí hiện giờ, người ta sẽ chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa.
...
"Bệ hạ, Bá tước Hudson lại đệ đơn từ chức!"
Bộ trưởng Bộ Quân vụ Đại công tước Alfiero ra vẻ khó khăn nói.
Trên đại lục Aslante không lưu hành điển tích "ba từ ba mời", trong tình huống bình thường, đệ đơn từ chức chính là thực sự muốn từ chức.
Dựa theo lệ cũ, vương quốc sẽ không ép buộc quý tộc đảm nhiệm chức vị quan trọng. Dù sao, trên đời này cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu người làm quan.
Huống chi còn là chức vụ thống soái tam quân, chỉ cần thả ra tiếng gió là sẽ có vô số quý tộc xếp hành từ Vương đô đến Lâu đài Bloodmoon để chờ ngồi lên cương vị quyền cao chức trọng này.
Dù sao chiến tranh đã kết thúc, công tác giải trừ quân bị cũng đã bắt đầu, yêu cầu đối với năng lực của thống soái cũng giảm đi đáng kể, muốn đổi người cũng không phải việc khó.
Nhưng mà, đây chỉ là tình huống mặt ngoài. Nhìn bên ngoài thì trong vương quốc đang gió êm sóng lặng, nhưng sóng ngầm ẩn giấu dưới mặt đất lại chừng từng ngừng lại.
Nếu không có một vị chủ soái cường thế đè ép, đám quý tộc trong vương quốc sẽ không an phận như vậy. Một lời không hợp liền bước ra quyết đấu cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ gì trong giới quý tộc .
"Nói với Bá tước Hudson là để hắn tiếp tục gánh vác nghĩa vụ của quý tộc vương quốc.”
“Đợi sau khi hoàn thành công tác giải trừ quân bị, các quý tộc khác trở về đất phong, ta sẽ đồng ý cho hắn từ chức.”
“Nhưng trước khi hoàn thành công tác, hắn nhất định phải ngồi trên vị trí thống soái này."
Caesar III nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nghĩ lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, những Quốc vương khác còn đang lo thuộc hạ chiếm lấy quân quyền không thả, uy hiếp đến sự an toàn của vương quyền. Nhưng đến lượt ông ta thì lại biến thành chủ soái mỗi ngày đều đệ đơn từ chức, kẻ làm Quốc vương như ông ta thì lại không chịu thả người.
Thực ra Caesar III đã sớm có suy nghĩ thay người rồi. Tiếc là sau khi nhìn quanh chư tướng trong quân, ông ta bất đắc dĩ phát hiện có quá ít "người một nhà".
Tướng lĩnh dòng chính vương thất hoặc là không đủ uy vọng, vô pháp phục chúng; hoặc là năng lực không tốt, không đảm đương nổi phần trách nhiệm này.
Việc có liên quan đến quân quyền là không thể phớt lờ được. Thời kỳ chiến tranh đều không mắc sai lầm, nếu như để xảy ra chuyện trong thời bình thì sẽ thật sự vô cùng mất mặt.
Mấu chốt là một khi bị các đại quý tộc nắm được nhược điểm thì sau này sẽ rất khó làm việc trong quân.
"Bệ hạ, Bá tước Hudson vội vã từ chức như vậy, khả năng cao là bị đám quý tộc trong quân gây áp lực.”
“Vì thúc đẩy kế hoạch giải trừ quân bị, Bá tước Hudson cũng đã cố gắng rất nhiều, nghe nói còn cãi nhau mấy lần, cuối cùng vẫn bị hắn dùng thân phận chủ soái ép buộc thông qua.”