Người dịch: Whistle
Sau khi thi triển xong pháp thuật cuối cùng, Khô Lâu chi chủ liền ngã ầm xuống đất, chỉ còn lại một đống xương vụn đang tan ra thành từng mảnh.
Đám quan binh liên quân tham chiến đều đồng loạt cảm thấy không thoải mái, giống như bên cạnh có người nhìn trộm, hoặc là nói bị người khác đánh dấu.
Đối mặt với nỗi nghi hoặc trong lòng của đám người, Mục sư Debon đi tới trấn an nói: “Yên tâm, đòn Ma pháp cuối cùng mà Tà Thần thi triển ra chỉ mang tính đánh dấu, sẽ không gây ra bất cứ tổn thương gì trên cơ thể các vị.”
“Trừ phi một ngày nào đó Khô Lâu chi chủ lại giáng lâm, nếu không thì loại Ma pháp chẳng khác nào không tồn tại.”
Ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực tế sẽ không đơn giản như vậy. Đây quả thật chỉ là Ma pháp đánh dấu, nhưng cùng lúc cũng là loại Ma pháp kéo cừu hận.
Không chỉ phải bị Khô Lâu chi chủ truy sát, chỉ cần gặp được Khô Lâu thì độ cừu hận lập tức tăng lên max cấp, không chết không thôi.
.........
Không biết có phải là vì miệng của Chels từng được khai quang hay không, vẫn là lựa chọn của Hudson có độc, quân đoàn số 5 lại một lần nữa gặp chuyện phiền phức.
Mặc dù không có đâm đầu vào phó bản tế bàn cấp địa ngục kia, nhưng mà gặp được vô số binh sĩ phản quân cũng chẳng phải là trải nghiệm tốt lành gì.
Một đường chỉ cướp cướp cướp, hơi không chú ý liền cướp đến bộ chỉ huy của phản quân. Đối mặt với một đám binh sĩ không sợ chết, cho dù là ai đều cảm thấy tê cả da đầu.
Lý trí nói cho Hudson biết, biện pháp tốt nhất bây giờ không phải tiến công, mà là đợi địch nhân hao hết dũng khí đã.
Nhưng thực tế thì lại không do người quyết định, quân đoàn số 5 có thể không tiến công phản quân, nhưng mà phản quân lại muốn công kích bọn hắn.
Phóng tầm mắt nhìn lại, toàn bộ đều là bị những kẻ xui xẻo bị “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” thôi miên, cầm cung tên trong tay, Hudson thực sự không tìm được một mục tiêu nào đáng giá để hắn bắn.
Tiểu binh có cái gì mà giết, Kỵ sĩ Hudson cũng là người có mục tiêu rõ ràng. Muốn hắn đích thân động thủ thì ít nhất cũng phải có thân phận tiểu đầu mục.
Bắn tên cũng là một việc tốn thể lực, người không có thân thể khoẻ mạnh thì sẽ không làm nổi cung tiễn thủ. Trong hầu hết các trường hợp, cung tiễn thủ đều do một đám binh sĩ cường tráng nhất trong đội tạo thành.
Cầm lên cung tiễn chính là cung tiễn thủ, để cung tiễn xuống cũng là binh sĩ tinh nhuệ nhất. Nếu như thể lực không tốt thì cũng sẽ không thể trở thành một cung tiễn thủ ưu tú.
Mỗi bắn một mũi tên đều phải tiêu hao rất nhiều thể lực, có quá nhiều binh sĩ phản quân ở trong thành, nhìn thấy người đều phải đích thân động thủ bắn giết thì hắn đã mệt chết rồi.
Bất đắc dĩ, Hudson cũng chỉ có thể học được cách kén chọn. Ngoại trừ thỉnh thoảng bắn một tiễn để giải vây cho người mình ra, hắn chỉ toàn nhằm vào thủ lĩnh phản quân mà hạ thủ.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một lão già tóc trắng cầm một cây kèn lệnh trên tay đang run rẩy bỏ chạy, khi lão ta tiến vào tầm mắt của Hudson, hắn liền không chút do dự trực tiếp một tiễn chấm dứt.
Tiếng kèn quỷ dị lập tức ngừng lại, đám binh sĩ phản quân vừa rồi còn điên cuồng xung phong cũng lập tức chậm lại.
Bốn chữ “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” vừa mới xuất hiện trong đầu, Hudson liền hô to xui xẻo.
Liên quân vào thành Dadir nhiều như vậy, hết lần này tới lần khác lại bị hắn đoạt được, vận khí thật sự là chuyện không thể nói trước được.
Ngay lúc Hudson đang do dự có nên chạy tới cầm lấy nó không thì đột nhiên có một bóng gấu lao ra ngoài. Trước đó đã thương lượng xong sữa thú + mật ong rồi, hùng hùng há có thể bỏ lỡ.
Vừa cầm được củ khoai nóng bỏng tay này, Hudson liền cảm nhận được tà khí nồng nặc đang không ngừng cổ động hắn thổi nó.
Cái la bàn thần bí trong đầu đột nhiên khẽ động, nồng nặc tà khí lập tức biến mất, Huyết Nguyệt Kèn Lệnh vốn đang bạo động cũng lập tức trở nên yên lặng, giống như một cây kèn lệnh xung kích bình thường vậy. Ngoại trừ vẻ ngoài có chỗ tổn hại ra thì cũng chẳng có gì đặc sắc.
“Nhanh như vậy liền bị chơi hư, đây thực sự là tà khí sao? Không phải là hàng nhái mà Khô Lâu Hội ném ra ngoài chứ?” Hudson không nhịn được hỏi thầm trong lòng.
Nhưng rõ ràng là đám binh sĩ giống như những cái xác không hồn kia không thể trả lời được câu hỏi trong lòng hắn. Hudson lập tức mang theo nỗi nghi vấn này rời khỏi hiện trường.
Lý trí nói cho hắn biết, không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không chẳng mấy chốc sẽ có phiền phức tìm tới cửa.
Một người hiểu rõ chính trị như Hudson biết rất rõ là hiện giờ cả vương quốc và Giáo Đình đều đang tìm kiếm “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh”. Nếu như địa vị cao thêm chút nữa, thực lực mạnh hơn một chút, hắn sẽ không chút do dự mà giao cho vương quốc để đổi lấy chỗ tốt.
Nhưng bây giờ thì không được, lấy thân phận địa vị hiện giờ của Hudson, dù có lấy ra “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” thì cũng đổi được lợi ích tương xứng.
Cho dù là vương quốc chịu cho thì hắn cũng không dám nhận. Đức không xứng vị, có lẽ sẽ không gặp phải tai vạ bất ngờ, nhưng thực lực không xứng vị thì nhất định sẽ chết rất thảm.
Không cần người cạnh tranh ra tay, Giáo Đình thẹn quá thành giận liền sẽ để hắn biến mất khỏi thế gian.
Chỉ trong nháy mắt khi Hudson rời đi, người phụng mệnh cướp đoạt “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” - Callis đột nhiên sắc mặt đại biến.
Gã không tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu nữa mà vội vàng hạ lệnh: “Khí tức của Huyết Nguyệt Kèn Lệnh đã biến mất, tất cả mọi người lập tức chạy tới thành Dadir.”
Đối với Phi Long kỵ binh thì khoảng cách hơn 10 dặm chỉ cần giây lát là đến. Căn cứ vào khí tức chỉ dẫn, Callis lập tức tìm được địa điểm cuối cùng mà “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” xuất hiện, nhưng nơi này chỉ còn lại tàn thi đầy đất.