Người dịch: Whistle
Việc điều chỉnh nhân sự không chỉ nhằm vào Luke, trong những ngày kế tiếp, Hudson đã lần lượt dùng đủ loại lý do để thuyên chuyển chức vụ với những người ở tầng quản lý không thể xác định được độ trung thành.
Nhằm giảm thiểu tranh chấp nội bộ, những điều chỉnh nhân sự này đều được gán cho cái mác "trọng dụng" .
Chỉ cần họ tận trung với cương vị của mình trong nhiệm kỳ thì đều sẽ lần lượt được thăng chức, gánh vác trách nhiệm "quan trọng" hơn.
Nhưng khi nghĩ lại thì Hudson cũng cảm thấy cạn lời, có rất nhiều tên không rõ lai lịch, hư hư thực thực là gián điệp, biểu hiện trong lúc tại nhiệm của những người này còn tốt hơn "người một nhà" nhiều.
Có thể nói, ngoài thiếu độ trung thành ra, đây chính là những người làm công rất ưu tú. Đến mức mà khi ra tay dọn dẹp, Hudson còn chẳng đành lòng trực tiếp hạ thủ.
Để tận dụng tốt nhất tài năng của kẻ này, đợt điều chỉnh nhân sự với quy mô lớn lần này chủ yếu là điều ra bên ngoài, hầu hết đều được bố trí đi quản lý các lãnh địa mới giành được.
Đều là thuộc địa, chỉ cần có thể nộp thuế, cung cấp sức lao động và vật tư ổn định cho phủ lãnh chúa, thì Hudson cũng sẽ không có suy nghĩ gì nhiều.
Những thuộc địa này dù có được quản lý tốt đến đâu cũng đều vô dụng, bởi vì đây chỉ là những lãnh địa tạm thời. Trong tương lai hắn sẽ nghĩ cách tập trung hết thuộc địa của mình lại, nhưng đây là một dự án cần một khoảng thời gian rất dài.
Chướng ngại vật lớn nhất trong chuyện này chính là quy tắc ngầm của Vương quốc. Muốn đổi lãnh địa, không chỉ được những lãnh chúa khác đồng ý, mà còn phải được Quốc vương và Hội nghị quý tộc thông qua.
Nếu như bị kẹt lại ở bất kỳ một phân đoạn nào thì cũng không thể tiến hành thay đổi lãnh địa. Quy tắc này tồn tại chủ yếu là vì bảo vệ cho lợi ích của những quý tộc vừa và nhỏ, ngăn các đại quý tộc ỷ thế hiếp người.
Điều chỉnh mấy chục mảnh lãnh địa giống như Hudson là việc cần phải hài hòa được quan hệ với các phương, thậm chí chuyện sẽ càng phức tạp hơn.
Trong tình huống bình thường, cho dù là đã thương lượng xong với lãnh chúa, nhưng đến khâu Quốc vương và Hội nghị quý tộc cũng sẽ bị phủ quyết.
Nếu muốn đạt được mục đích thì việc hài hòa các mối quan là chuyện nhất định. Không chừng còn phải thay đổi từng nhóm một để giảm bớt tác động mà nó mang lại.
Mấy chục mảnh đất phong, gần 7.000 km2 lãnh địa, tài phú quý giá nhất mang lại cho Hudson, ngoài số đất đai này ra, chính là nhân khẩu.
Tỉnh Đông Nam có vị trí địa lý ưu việt, đất đai phì nhiêu, dân cư đông đúc, lại nằm cách xa chiến trường tiền tuyến, ít bị tác động bởi chiến tranh.
Dựa theo tư liệu thu thập được từ khắp nơi, tổng dân số của lãnh địa mới là khoảng 150.000 người, nhiều hơn tổng dân số mà Hudson đang thống trị hiện giờ.
Bị ảnh hưởng bởi sự phát triển của thảo nguyên, hầu như tất cả các thế lực lớn đều di dân tới đây, gây ra sự căng thẳng chưa từng có về nguồn nhân lực.
Công việc buôn bán nô lệ thịnh vượng một thời nay đã bị đình trệ. Ngay cả khi có người bán nô lệ, họ cũng sẽ bị xóa sổ bởi các thế lực lớn đang bí mật thao túng thị trường.
Trong bối cảnh đó, nguồn nhân lực lại tỏ ra càng quan trọng hơn.
Nhìn vào số liệu trong tay, Hudson âm thầm cảm thấy may mắn, may mà bản thân hắn không ham hố, vọng tưởng một bước lên trời mà chạy tới Bắc Cương phát triển.
Dù cho diện tích đất phong có lớn đến mức nào, nhưng không có nhân lực đi khai hoang, nắm trong tay thì có ích lợi gì?
Sự thật lại một lần nữa chứng minh, muốn nhanh chóng phát triển vẫn phải dựa vào chiến tranh. Nếu như không có cuộc chiến tranh này, chỉ dựa vào nỗ lực trồng trọt thì sợ là ngay cả bốn, năm vạn nhân khẩu mà Sơn Địa Lĩnh cũng khó mà góp đủ
Nhưng chỉ sau một cuộc chiến tranh, tình huống liền xảy ra biến hóa. Số nạn dân được thu nạp cùng với nhân khẩu ở đất phong mới cộng lại đã sắp vượt quá 300.000 người.
Trong hàng ngũ đại quý tộc ở Vương quốc, một ít nhân khẩu này vẫn chỉ được xếp ở hạng chót, nhưng Hudson đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Có nhiều nhân khẩu như vậy làm cơ sở, rất nhiều kế hoạch trước đó mà hắn chỉ dám suy nghĩ thì hiện giờ đã từ từ áp dụng.
Nhưng đến khâu hành động cụ thể, Hudson vẫn lựa chọn an toàn ổn định. Đúng là việc gia tăng dân số lớn sẽ mang lại lợi ích, nhưng đồng thời cũng phát sinh rất nhiều vấn đề.
Vấn đề lớn nhất chính là độ khó khăn trong việc quản lý.
Hudson trắng trợn điều các nhân viên ở tầng quản lý trong lãnh địa ra ngoài ngoài việc lo lắng về độ trung thành của bọn họ ra thì cũng có suy nghĩ mượn năng lực của họ để có thể khống chế những thuộc địa này trong thời gian ngắn.
Thẳng thắn mà nói, Hudson cũng không lo lắng về việc những kẻ này có phải là gián điệp hay không. Chỉ cần không để cho những người này tiến vào tầng quản lý cốt lõi thì sức phá hoại của bọn họ cũng sẽ có hạn.
Dù sao thì nguyên nhân chủ yếu của việc bỏ ra một cái giá lớn như vậy để cài gián điệp vào tổ chức nội bộ của hắn chỉ là vì giám thị và thu thập tình báo, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, những tên gián điệp này sẽ không bại lộ thân phận.
Đặc biệt là những tên gián điệp do các quý tộc trung đẳng cài vào, lúc này bọn chúng sẽ giấu kỹ càng hơn, chỉ sợ mình bị bại lộ thân phận rồi dẫn lửa thiêu thân.
Chỉ cần bản thân Hudson không xảy ra vấn đề, đại đa số những gián điệp đang ẩn núp trong lãnh địa đều sẽ rất an phận. Ngoài việc thỉnh thoảng sẽ gửi đi một số tin tình báo ra, vào thời kỳ bình thường, bọn chúng đều sẽ thành thành thật thật trở thành người làm công.
Đây chỉ là việc nhỏ, lúc nên giả bộ hồ đồ thì phải giả bộ hồ đồ. Nếu như thật sự đến thời khắc mấu chốt, hắn cố tình thả ra một chút tình báo giả, không chừng còn có thể phát huy được tác dụng không tưởng tượng nổi.