Người dịch: Whistle
Nếu không phải do Hudson đích thân nói ra, mọi người sẽ không nghĩ ra chuyện nghỉ thai sản này. Dù sao, thời đại này không có cái gọi là "ngày nghỉ".
Việc nông nô có được nghỉ ngơi hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc có việc đồng áng hoặc tâm trạng của lãnh chúa.
Bình thường mà nói, ở những lãnh địa phát triển tốt, nông nô sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Nhưng nếu như gặp phải lãnh địa đang phát triển và xây dựng, quanh năm suốt tháng đều khó có thời gian nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi bao lâu hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của ông trời. Ở những nơi có nhiều mưa như là tỉnh Đông Nam, việc nghỉ ngơi mười, hai mươi ngày liên tục trong mùa mưa là chuyện bình thường.
Chỗ tốt duy nhất là: Không cần tăng ca. Quy luật làm việc và nghỉ ngơi chính là "Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ ".
Vì giải quyết vấn đề trông trẻ, Hudson còn ra chỉ thị cho thuộc hạ đi cải tiến chế độ nuôi dạy trẻ, nói cho chính xác là cải tiến hoàn thiện chế độ bảo giáp.
Dựa trên cơ sở vốn có, Bảo trưởng và Giáp trưởng còn có thêm một chức trách là: Khuyến khích sinh con. Quy tắc lần này thân thiện hơn nhiều, không có chỉ tiêu cố định, nhưng nếu như khu vực mà bọn họ quản lý có nhiều đứa trẻ sinh ra thì bọn họ sẽ được ban thưởng.
Mỗi một Giáp đều có những phụ nhân chuyên chăm sóc cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nhân số cụ thể thì dựa vào số lượng trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ để xác định. Mỗi một Bảo phải có ít nhất một bà đỡ chuyên phụ trách việc hỗ trợ đỡ đẻ.
Tiếc là trước mắt vẫn chưa bắt đầu bồi dưỡng Dược tề sư, nên không thể nào phổ cập được bảo hiểm y tế.
Các Mục sư lão gia thì trực tiếp bị xem nhẹ. Mặc dù hiệu suất chữa bệnh của những người này rất cao, nhưng xác suất tiễn người bệnh về chầu ông bà cũng không thấp.
Tuổi thọ trung bình của người dân trên đại lục Aslante đều không quá 35 tuổi, đây là cái giá phải trả cho việc lấy Mục sư làm nòng cốt trong hệ thống chữa bệnh.
Theo Hudson được biết, ngoài trường hợp đặc thù là bỏ mạng trên chiến trường ra, vào thời bình, hầu hết các đại quý tộc khi bị bệnh đều muốn tìm Ma pháp sư để điều chế dược tề hơn.
Tuy rằng tố chất nghề nghiệp của đám người này đều rất bình thường, hiệu quả trị liệu cũng không dám chắc, nhưng chỉ cần không uống những dược tề kích thích tiềm lực thân thể của con người là sẽ không cần phải tiêu hao tuổi thọ.
Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều Mục sư đều đang lén lút nghiên cứu ma pháp dược tề. Dù sao, nếu cứ tiếp tục lấy mạng để trị liệu thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đuổi hết những khách hàng cũ này đi.
Việc phải làm tạm thời chỉ nhiều như vậy, chờ sau này xuất hiện vấn đề mới rồi mới tiếp tục nghĩ cách giải quyết.
Về bản chất thì việc quản lý lãnh địa chính là một quá trình không ngừng xảy ra vấn đề, rồi lại không ngừng giải quyết vấn đề. Tất cả các hệ thống đều dần được hoàn thiện sau khi trải qua hết vấn đề này đến vấn đề khác.
Kế hoạch phát triển còn chưa kịp triển khai, nhưng cuộc đại hôn của đã được lên lịch trình.
Không phải là do Hudson quá vội vàng, chủ yếu là vì gia tộc Holliser đã không đợi được nữa. Sau khi xác định di dời trọng tâm chiến lược về phương bắc, bọn họ bắt đầu công tác di dân.
Dựa theo tiến độ trước mắt, không được mấy tháng nữa, Bá tước Aurane liền phải tới phương bắc chủ trì đại cục. Trước đó, giải quyết xong mối hôn sự này đối với tất cả mọi người đều có chỗ tốt.
Nếu không, khi gia tộc Holliser di dời xong, Hudson liền phải dẫn người bôn ba hơn ngàn dặm để tới phía bắc đón dâu.
Lãng phí thời gian thì không nói, chỉ tính riêng vấn đề chi phí tăng cao đã đủ khiến Hudson đau lòng rồi.
Dù là hiện tại, ngân sách cho cuộc đại hôn của Hudson cũng đã vượt qua 10 vạn kim tệ. Hơn nữa đây mới chỉ là tiêu chuẩn bình thường cho cuộc thông gia giữa các đại quý tộc, phong cách xa hoa lãng phí của các quý tộc đang được phát huy vô cùng tinh tế.
Không chỉ riêng Hudson phải tốn tiền, mà bên phía gia tộc Holliser cũng phải tiêu rất nhiều tiền. Dù sao thì phần lễ hỏi mà gia tộc Koslow chuẩn bị chắc chắn sẽ không nhiều bằng của hồi môn của gia tộc Holliser.
Chuyện này liên quan đến mặt mũi của hai gia tộc, sẽ không có người keo kiệt trong vấn đề này.
Cụ thể phải làm như thế nào thì gia tộc Koslow lại hoàn toàn không biết gì. Đừng nói là tham gia việc thông gia giữa các Đại quý tộc, dù là trong quá khứ đã từng được mời làm khách thì cũng chỉ có thể ngồi trong một góc.
May mà gia tộc Holliser phái người tới hỗ trợ, nếu như làm sai quy cách lễ nghi thì sẽ gây ra cái chết xã hội!
Không chỉ có Hudson đang bận rộn, mà toàn bộ thành viên của Gia tộc Koslow đều không hề rảnh rỗi. Đám trưởng bối của các chi mạch đều nhao nhao chạy tới giúp đỡ.
Cảnh tượng này huy hoàng đến mức Hudson vừa mới phát biểu một chút ý kiến liền bị Nam tước Redman mắng cho một trận.
Khi thấy mình thật sự không làm được gì, Hudson liền dứt khoát lựa chọn làm như không thấy. Coi trọng liền coi trọng đi, dù sao thì khung cảnh hoành tráng này cũng là khoảnh khắc nổi bật trong cuộc đời của Nam tước Redman.
Vì để càng có thể diện hơn một chút, ông ta thậm chí còn truyền lại tước vị từ trước đó. Hết cách rồi, phụ thân của Bá tước nghe kêu hơn Nam tước nhiều.
Khi những thế hệ trước của các đại gia tộc thoái ẩn thì đều sẽ truyền lại tước vị cho đời sau trước. Về mặt nguyên tắc thì chuyện này không được phép, nhưng đối với đại quý tộc mà nói, mở cửa sau không phải là vấn đề.
Mọi chuyện đều là vì mặt mũi, làm cho Hudson vô cùng cạn lời. Nhưng làm người trong cuộc, hắn thực sự không tiện cự tuyệt thiện ý của mọi người.
Nhìn thấy Nam tước Redman ở bên cạnh đang tràn đầy phấn khởi viết thiệp mời, Hudson rất muốn nhắc nhở ông ta là sẽ chẳng có người nào xem kỹ thứ này đâu, giao cho thuộc hạ xử lý là được.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, cơ hội tốt như vậy, không khoe khoang với bạn bè thân thích một phen thì chắc là ông ta sẽ bị nín đến bệnh.