Người dịch: Whistle
“Hiện giờ bắt đầu lại từ đầu, muốn chế tạo một quân đoàn Ma Thú thì sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, muốn giải quyết được cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.”
“Mặc dù có thêm sự gia nhập của chúng ta cũng không chắc là sẽ đẩy khoảng thời gian này nhanh hơn được bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng có thể giúp bọn họ gánh vác về vấn đề chi phí.”
“Bộ Ngoại vụ dành thời gian liên lạc với các quốc gia phương bắc, cố gắng đạt được thỏa thuận về vấn đề này. Muốn đuổi theo các quốc gia phương nam thì hợp tác chính là lựa chọn tốt nhất, Caesar III chắc là sẽ không cự tuyệt.”
“Bá tước Renato, lần này nhiệm vụ của ngươi là quan trọng nhất. Nếu như Vương quốc Alpha cự tuyệt chúng ta, vậy thì ngươi phải nghĩ biện pháp thuyết phục Bá tước Hudson lén lút hỗ trợ cho chúng ta."
George nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi trải qua thú nhân xâm lấn, trên dưới Công quốc Mosey đều vô cùng xem trọng việc phát triển quân sự, đến mức sắp tẩu hỏa nhập ma.
Sau khi được chứng kiến uy lực của kỵ binh Ma thú, George liền sinh ra ý nghĩ thành lập một quân đoàn kỵ binh Ma thú của mình.
Tiếc là suy nghĩ và thực tế lại cách nhau rất xa. Công quốc Mosey đã bị trọng thương nguyên khí, nên đã rơi lại phía sau trong cuộc thi đấu quân sự này.
Giờ phút này, lựa chọn liên thủ với Vương quốc Alpha cũng chỉ là một lựa chọn rất bất đắc dĩ. Phàm là có lựa chọn tốt hơn, không ai muốn nhường quyền chủ đạo lại cho người khác cả.
"Bệ hạ, Công quốc đã không còn tiền nữa!”
“Tình hình thu thuế trên cả nước cũng được không lý tưởng. Rất nhiều quý tộc lãnh chúa đều dùng trái phiếu chiến tranh mà Công quốc phát hành để nộp thuế.”
“Chuyện này có liên quan đến uy tín của trái phiếu, Bộ Thuế vụ không có cách nào cự tuyệt loại hành vi này. Nguồn thu tài chính dự kiến trong năm nay sẽ bị thâm hụt rất lớn, và rất có thể sẽ gặp khó khăn trong việc trả lãi trái phiếu.”
“Nếu như vào lúc này mà Bộ Tài chính lại chi thêm một khoản lớn như vậy. Vậy thì sau này..."
Thấy sắc mặt của George đã trở nên âm trầm, Bộ trưởng Bộ Tài chính cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Không phải ông ta muốn giội cho Quốc vương một gáo nước lạnh, mà là bởi vì lỗ hổng tài chính của Công quốc Mosey thật sự rất lớn.
Bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, không chỉ chính phủ bị thiếu hụt tài chính, mà hầu hết các quý tộc trong Công quốc đều gặp vấn đề về tài chính.
Trên thực tế, việc mọi người dùng trái phiếu chiến tranh để nộp thuế hiện giờ cũng là vì bất đắc dĩ. Lãnh địa đang trong tình trạng bách phế đãi hưng, cuộc sống của các quý tộc lão gia cũng không dễ chịu gì.
Những khoản thuế khác thì dễ nói, không có chính là không có. Nhưng chỉ có "Thuế trả nợ" được chia đất phong là ngoại lệ, mặc kệ lãnh địa có lợi nhuận hay không cũng đều phải trả tiền.
Có thể dùng trái phiếu chiến tranh để nộp thuế đã xem như là tốt rồi. Trong một số khu vực thậm chí đã xuất hiện tình trạng các quý tộc lãnh chúa chống lại việc nộp thuế, bọn dùng dùng lý do là không có tiền để yêu cầu Công quốc tạm hoãn việc thu thuế.
Đối mặt với đám quý tộc nghèo đến mức không còn tiền này, Bộ tài chính cũng không thể làm được gì, chỉ có thể bị động tiếp nhận hành vi thiếu tiền thuế của các quý tộc lãnh chúa.
"Biết rồi, chẳng phải là ta đã yêu cầu Bộ Ngoại giao mời các nước khác cùng tham gia hành động sao! Mọi người cùng nhau gánh vác chi phí, vốn đầu tư ở giai đoạn đầu sẽ không quá nhiều.”
“Lúc cần bỏ nhiều tiền chính là khi phổ cập trên diện rộng, trong thời gian ngắn sẽ không gặp phải áp lực gì quá lớn.”
“Còn về vấn đề áp lực tài chính mà chính phủ gặp phải, cứ tiếp tục phát hành trái phiếu đi! Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, Công quốc đang trong giai đoạn bách phế đãi hưng, trái phiếu mới phát hành cứ đặt tên là trái phiếu kiến thiết đi!"
George dửng dưng nói.
Khi vừa kế vị cầm quyền, y cũng vì vấn đề nợ nần mà ăn không ngon ngủ không yên. Nghĩ nát óc cũng chẳng có kế sách gì có thể giải quyết được vấn đề.
Trong một lần ngoài ý muốn khi giao lưu với Hudson, George liền trực tiếp lựa chọn nằm thẳng. Chỉ cần không cần phải giải quyết vấn đề, vậy thì sẽ không có vấn đề.
Sự thay đổi trong suy nghĩ và quan niệm của George làm cho y cảm thấy vấn đề nợ nần cũng không phải là khó giải quyết như vậy.
Không có tiền thì cứ tiếp tục mượn, sử dụng số tiền huy động được từ trái phiếu mới để trả lãi cho trái phiếu đã phát hành trước đó.
Theo lý mà nói, chỉ cần uy tín vẫn còn thì hình thức mượn mới trả cũ này sẽ có thể tiếp tục kéo dài.
Chi phí nợ nần chồng chất có thể sẽ dẫn đến việc phá sản trong tương lai, nhưng cũng còn tốt hơn là phá sản ở thời điểm hiện tại.
Chỉ cần qua được thời khắc gian nan nhất, đợi nền kinh tế của Công quốc khôi phục nguyên khí, việc trả tiền liền xuất hiện chuyển cơ.
...
Càng gần đến ngày cưới, Hudson lại càng bận rộn hơn. Bận đến mức bối rối, thậm chí hắn còn nghi ngờ là chế độ một vợ một chồng được lưu hành trên đại lục Aslante là vì quy trình kết hôn quá rườm rà!
Hudson vốn cho rằng sau khi mình trở thành đại quý tộc liền có thể phá vỡ quy tắc ràng buộc, đạt được mức tự do cao hơn. Không ngờ rằng chỉ vừa thoát khỏi một tòa thành thì lại tiến vào một tòa thành khác.
"Tự do", nghĩ thôi thì được. Nếu như để xảy ra chuyện cười trong đám cưới của mình, có lẽ hắn sẽ rất khó gỡ bỏ cái mác nhà giàu mới nổi này.
Hudson thì không sao cả, mặc cho mọi người lén lút chỉ trích như thế nào cũng sẽ không có người chạy tới trước mặt hắn nói này nói nọ.
Nhưng mà gia tộc Koslow thì không chịu được. Cường giả dù có làm gì thì cũng dễ dàng được người khác lý giải cùng tiếp nhận. Nhưng phản phệ mà nó mang lại sẽ rơi xuống người của con cháu trong gia tộc.