Người dịch: Whistle
Trơ mắt đứng nhìn nhân tộc không ngừng khuếch trương mà không ra tay can thiệp thì chẳng khác nào là đang tự sát cả.
Sự thật là sau hàng trăm năm liên tục bị đàn áp, không gian sinh tồn của các tộc trên đại lục đã bị chèn ép vô cùng nghiêm trọng. Trong vài thập kỷ qua, thực lực tổng thể của rất nhiều chủng tộc đã suy giảm thay vì tăng lên.
Khi Đế quốc Thú Nhân phát ra tín hiệu cầu viện, các tộc cũng từng muốn xuất binh can thiệp, tiếc là bị giới hạn bởi thực lực bản thân, nên cuộc chiến xảy ra ở Đế quốc Thú Nhân đã nằm ngoài tầm tay với.
Theo lý mà nói, nếu như toàn bộ dị tộc trên đại lục Aslante này liên thủ với nhau thì thực lực tổng hợp vẫn sẽ mạnh hơn nhân tộc hiện giờ.
Đáng rằng đó chỉ là thực lực trên giấy, giữa các đại dị tộc cũng có rất nhiều xung đột, lại còn thiếu sự tin tưởng lẫn nhau, nên sẽ không thể nào hợp tác chặt chẽ được.
Huống chi bọn họ còn bị các quốc gia nhân tộc chia cắt ở khắp nơi trên đại lục, cho dù có thực sự đoàn kết lại thì cũng không thể nào tập hợp trong một khoảng thời gian ngắn được.
Nếu chỉ vì cứu vớt thú nhân mà vội vàng phát động chiến tranh, các dị tộc đang phân tán khắp nơi trên đại lục này không chỉ không chiếm được lợi lộc gì, mà còn rơi vào tình thế lúng túng khi phải chiến đấu một mình.
Kết cục sau cùng rất có thể là sẽ bị các quốc gia nhân tộc tập trung binh lực đánh tan từng tộc một.
Sau khi Đế quốc Thú Nhân bị đánh tàn, nhân tộc vốn đã chiếm được ưu thế chiến lược thì nay ưu thế này lại càng rõ ràng hơn.
Và ngược lại, ý thức nguy cơ của đám quan chức cấp cấp của nhân tộc cũng sẽ giảm sút. Mọi người ngày càng ít chú ý đến mối đe dọa từ dị tộc.
Không còn mối đe dọa từ ngoại địch, mọi người liền bắt đầu buông thả bản thân, nhưng vẫn còn giữ lại được đường ranh giới đạo đức cuối cùng.
Hành động lần này của Caesar IV chẳng khác nào kêu gọi mọi người ném luôn số liêm sỉ còn lại vốn đã không nhiều của mọi người xuống đất.
Nếu như hai quốc gia thành công trong việc chia cắt nước Corubia thì sau này sẽ có nhiều quốc gia khác làm theo.Có thể nói, một đợt sáp nhập điên cuồng mới đang ở ngay trước mắt.
Bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào dã tâm của những người cầm quyền của cái nước lớn là lớn hay nhỏ mà thôi.
Nếu như dã tâm lớn, vậy thì chỉ cần khiển trách hai ba câu, sau đó lại lén lút đổ thêm dầu vào lửa, tận khả năng xúc tiến hai quốc gia chiếm đoạt nước Corubia, nhằm đặt nền móng cho việc bành trướng sau này của họ.
Người không có nhiều dã tâm dù là quyết đoán xuất thủ can thiệp thì cũng sẽ cố tình giữ nguyên hiện trạng trước mắt.
Hudson cũng cảm thấy bất lực trước sự thay đổi không thể kiểm soát này.
Quy tắc là thứ không thể nào đứng vững trước các cuộc thử thách. Hôm nay ngươi phá một quy tắc, ngày mai ta phá một quy củ, hôm sau sẽ không còn người quan tâm đến quy củ nữa.
Quy củ dần mất đi hiệu lực, ranh giới đạo đức cuối cùng của mọi người không ngừng bị giảm sút, cuối cùng sẽ không tránh khỏi chuyển từ “thời Xuân Thu sang thời Chiến Quốc”.
Nếu như ngăn chặn được xu thế nào, đại lục Aslante sẽ trở nên ngày càng khó lăn lộn.
Hudson có lòng ngăn cản, nhưng khi cầm bút trong tay, hắn lại để xuống.
Ngay cả công hàm ngoại giao cũng đã được gửi đi rồi, cho dù Vương quốc Alpha có thu tay lại thì những sự ảnh hưởng ác liệt về mặt chính trị mà nó mang lại cũng đã xảy ra.
Huống chi, Caesar IV cũng không phải là người thích nghe khuyên, đám vương công đại thần ở trong Vương đô đều không ngăn được y, Hudson không cho rằng một bức thư của mình sẽ có thể phát huy được tác dụng.
Hudson nhìn về phía vương đô rồi không khỏi cảm thán nói: "Danh vọng chính trị mà Caesar III bệ hạ khổ tâm gây dựng đã bị mất hết rồi!"
Dừng lại một hồi, Hudson hồi thần, lại múa bút thành văn. Nhưng mà bức thư lần này không phải viết cho Caesar IV.
"Tom, phái người giao bức thư này cho Jose tiên sinh, để người của chúng ta ở vương đô chuẩn bị sẵn công tác tiếp ứng.”
Không khuyên được Quốc vương nên hắn đành giơ cuốc đào nhân tài vậy.
Sau khi Caesar IV kế vị, vì lôi kéo người tâm, y đã từng cử hành một buổi lễ sắc phong quý tộc có quy mô lớn, bù đắp cho tất cả các nghi lễ chưa được tiến hành trước đó.
Nhưng mà, trong số rất nhiều người được sắc phong lại không thấy bóng người của Jose. Vị Bá tước cung đình đã từng gánh tội thay cho Vương tử này dường như đã bị người lãng quên.
Những người khác lãng quên có thể là do sai sót của người phụ trách, nhưng một người đi theo vương thất lăn lộn lại bị chính vương thất lãng quên thì thật sự là vô lý.
Cho dù Caesar IV bởi vì bận rộn chính vụ mà quên lãng thì cũng sẽ có người ở bên cạnh nhắc nhở. Jose đã lăn lộn trong vương thất nhiều năm như vậy, chắc chắn phải có bạn bè nói đỡ cho ông ta.
Dù có nói thế nào thì ông ta cũng là "công thần" gánh tội thay Vương tử, hiện giờ Caesar IV thượng vị, ít nhiều gì cũng phải chiếu cố một chút.
Nhưng vô cùng tiếc nuối, đợi thời gian lâu như vậy rồi mà Caesar IV cũng chẳng làm gì cả, thậm chí còn chưa từng bí mật triệu kiến Jose lần nào.
Có lẽ là vì Caesar IV quá muốn xóa đi đoạn lịch sử đen tối này của bản thân, không biết nên đối mặt với người đã chứng kiến toàn bộ quá trình trong đoạn lịch sử này như thế nào, nên y bèn dứt khoát lựa chọn bỏ mặc, dùng thời gian để làm nhạt hết thảy.
Nếu như không phải vì có quá nhiều người biết chuyện, không chừng Jose đã bị diệt khẩu rồi. Thượng vị giả vì bảo hộ thanh danh của mình sẽ có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Nếu Caesar IV không cần nữa, vậy thì Hudson cũng sẽ không khách khí. Hắn vốn đã rất thèm khát những nhân tài dự trữ trong vương thất.
Vì có thể đào được người, Hudson đã làm nền rất nhiều lần, hiện giờ cuối cùng cũng đã tới lúc thu hoạch.