Tiết thứ hai chiều thứ tư là tiết thể dục, sau khi cả lớp khởi động xong, chạy quanh sân hai vòng, thì thầy giáo cho phép mọi người hoạt động tự do.
Dưới nắng thu chói chang gay gắt, đường nhựa như bị thiêu đốt. Nữ sinh chống tay thở hổn hển, tụm năm tụm ba tìm bóng mát để nghỉ ngơi.
Xuân Tảo theo bạn đến vườn hoa, vén mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán.
Đồng Việt ngồi cạnh cô, nốc ừng ực nửa chai nước khoáng, rồi lấy phần thừa rửa mặt.
"Cậu lãng phí quá đấy." Đinh Nhược Vi né nước suýt bắn vào mũi giày mình.
Đồng Việt lấy giấy, đẩy cô: "Tớ dùng tiền cậu hả?"
Hai nữ sinh bắt đầu đấu võ mồm.
Xuân Tảo cười nhạt, rút quyển từ vựng trong quần ra xem.
Cả Đồng Việt và Đinh Nhược Vi đều thấy, đồng thanh kêu "Cứu mạng".
Xuân Tảo nghi hoặc liếc hai người, tiếp tục nhẩm từ, tận dụng tối đa thời gian rảnh rỗi.
Nhìn nhiều thành quen, Đồng Việt không bình luận, chỉ phóng mắt về phía sân bóng rổ. Bên trong sân, nam sinh vẫn miệt mài chơi mặc kệ nắng, thỉnh thoảng vang lên tiếng reo hò hoặc hú hét thất thanh.
Đồng Việt lắc lư chai rỗng: "Con trai thực sự không sợ nắng à."
Đinh Nhược Vi cũng nhìn theo.
Ngắm một lát, cô bỗng chỉ vào nơi nào đó, hỏi: "Này, kia có phải Đàm Tiếu lớp mình không?"
Đồng Việt nheo mắt, xác nhận: "Đúng rồi, cậu ta thân với lớp tự nhiên thế á, còn cùng chơi bóng rổ."
Đều là cao thủ xã giao, Đồng Việt không khỏi nảy sinh chút hiếu thắng, hừ lạnh: "Tớ còn chưa hòa tan với con trai lớp tự nhiên như vậy."
Đinh Nhược Vi cười nhạo: "Cậu mà vào thì chỉ có thể bị ném như quả bóng thôi."
Đồng Việt cúi đầu nhìn vóc dáng nhỏ bé của mình: Tớ làm cheerleader không được à, dù sao lớp đó cũng không chất lượng lắm, nếu là lớp 1, tớ đã bán nước ngay cạnh sân rồi, không lấy tiền mà chỉ lấy mã QR Weixin."
"Khá đấy."
Bắt được từ khóa "lớp 1", Xuân Tảo nhô đầu ra khỏi biển từ, âm thầm lắng nghe.
Đinh Nhược Vi dán mắt vào những thân ảnh đang nhảy nhót trong lưới: "Nhưng mà Đàm Tiếu trông thuận mắt hơn trước nhỉ."
"Chuẩn, trước đây bảnh thấy cậu ta lếch tha lếch thếch, mãi đến khi bị chủ nhiệm mắng mới chịu cắt tóc."
"Giờ để buzz cut nhìn gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều."
"Cậu ta đang theo đuổi hoa khôi lớp 4." Đồng Việt tùy ý nói: "Nên bắt đầu chú ý đến hình tượng như con công xòe đuôi."
"Cậu ấy thích Lâm Tâm Nhụy á?" Đinh Nhược Vi ăn được quả dưa to đùng.
"Cậu mới biết à?"
"Thật sự chẳng để ý."
"Mấy đứa tỏa nam* trong lớp mình không có gì đáng quan tâm, chỉ là mạng lưới thông tin của tớ quá hùng hậu nên muốn bỏ qua cũng khó."
*là thuật ngữ mạng chỉ con trai có vẻ ngoài bình thường, trung thực và dễ tính, overthinking, loser trong tình yêu (baidu)
Đinh Nhược Vi cười bò.
"Ôi, sức mạnh của tình yêu." Đồng Việt cảm thán, móc gương tròn nhỏ ra nhìn, chỉnh tóc: "Bao giờ tớ mới gặp được người mình thích đây."
Đinh Nhược Vi phá đám: "Không phải mỗi ngày cậu đều gặp sao? Gặp ai liền thích người đó."
"Cậu thì biết cái gì!"
Xuân Tảo nghe mà như đứng đống lửa như ngồi đống rơm, hoàn toàn miêu tả cô.
Con công xòe đuôi... Hiện giờ dáng vẻ của cô có tính là như vậy không – dạo này tần suất soi gương tăng gấp đôi, mỗi sáng trước khi ra khỏi phòng đều chải đầu kỹ lưỡng. Thậm chí đợt trước thỉnh thoảng cô lười sử dụng dầu xả và sữa rửa mặt, giờ đây không bỏ sót một lần...
Cái scrunchie buộc trên tóc chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Xuân Tảo cúi thấp đầu, hai má ửng hồng.
Đây là thích sao?
Cô thích... Nguyên Dã ư?
Không thể nào.
Kết thúc tiết thể dục, viện lý do đi vệ sinh, Xuân Tảo bỏ buổi hẹn với nhóm nhỏ ở cửa hàng tạp hóa, đi thẳng đến WC.
Đứng trong buồng, cô cẩn thận tháo scrunchie xuống, thở phào như gỡ bỏ gánh nặng.
Vừa định đẩy cửa ra ngoài, Xuân Tảo liền lui về.
Có phải quá... giấu đầu hở đuôi không?
Cô lại buộc tóc. Cứ liên tục làm vậy nhiều lần khiến lưng cô toát mồ hôi không khác gì chạy 800m, tim cũng đập dữ dội.
Cô giả vờ bình tĩnh bước ra khỏi buồng vệ sinh.
Có lẽ đây chính là minh chứng cho "Định luật Murphy": bạn càng tránh cái gì thì càng gặp cái đó. Từ đầu học kỳ đến giờ, lần đầu tiên cô một mình chạm trán Nguyên Dã ở hành lang.
Hay nói đúng hơn, cô nhìn thấy cậu trước.
Luôn liếc mắt là có thể thấy cậu.
Thiếu niên đang đi ra cửa với bạn, cậu phía trước, nam sinh kia phía sau. Có vẻ cả hai vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện, cậu quay đầu, nụ cười vẫn chưa tan hẳn. Thực sự cậu rất nổi bật, thậm chí chói mắt, áo đồng phục trên người cậu tựa hồ trắng hơn người khác ba sắc độ.
Xuân Tảo dừng chân.
Hình như cậu đã nhìn thấy cô...
Xuân Tảo lập tức quay mặt nhìn vào lùm cây thấp ở vườn hoa.
Cô hết sức phê bình bản thân.
Nhưng đột nhiên cô không thể đối mặt với cậu, không thể chào hỏi bình thường như trước, đặc biệt vô cùng xấu hổ khi nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu.
May thay – Đồng Việt và Đinh Nhược Vi mỗi người cầm một cây kem ốc quế xuất hiện.
Cô như vớ được mảnh gỗ nổi, dù khẩn trương nhưng lại giả bộ điềm nhiên chạy tới, khoác tay Đồng Việt: "Giỏi lắm, các cậu ăn kem mà không rủ tớ."
"Cậu nói muốn đi WC mà..."
"Chính là... Thôi được rồi, cho cậu l.iếm một cái."
"Ây da–"
Cảm ơn trời.
Có thể "tự nhiên" làm ngơ, "tự nhiên" đi ngang qua, "tự nhiên" che giấu tất cả tình cảm sinh động.
Tận lúc về chỗ ngồi Xuân Tảo mới dám thở mạnh, cô rút sổ tay ra quạt, tuy nhiên hiệu quả không rõ rệt, nên đành mượn cái quạt cầm tay hình bông hoa nhỏ của bạn cùng bàn, bật mức mạnh nhất, không khí thổi vù vù vào mặt.
Nhưng ánh mắt chớp nhoáng của thiếu niên như giọt caramel chảy trên bếp than, len lỏi vào tai cô.
Rồi chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể theo từng mạch máu.
Nhiệt độ căn bản không thể giảm mà còn có xu hướng lan rộng.
Xuân Tảo tuyệt vọng úp mặt vào cánh tay.
Trong cơ thể dâng lên một luồng thủy triều lạ lẫm, sóng biển ấm áp cuồn cuộn, cuồn cuộn, mãi không ngừng.
___
Kỳ nghỉ Quốc khánh và Trung thu năm nay trùng nhau, trừ khối 12, các khối khác đều nghiêm túc tuân theo quy định ngày nghỉ lễ Nhà nước, nghỉ tám ngày.
Kế hoạch nghỉ của Xuân Tảo không khác mấy so với mọi năm, về nhà cùng mẹ, rồi chìm sâu trong biển học vô bờ, cuối cùng dành một ngày đi dạo phố cùng Đồng Việt để thở.
Sau khi soạn đủ hai bộ quần áo, tưới nước cho chậu hoa trên bệ cửa sổ, Xuân Tảo xách túi hành lý bước ra khỏi phòng.
Trong lúc Xuân Sơ Trân vẫn đang kiểm tra xem có để quên gì không, cô đi thay giày trước.
Buộc chặt dây giày vải xong, Xuân Tảo đứng dậy, liếc nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng kín của cậu.
Cậu không ở nhà.
Cũng may cậu không ở nhà, như vậy có thể miễn quy trình tạm biệt, bởi chỉ riêng việc "đối mặt" thôi đã gây khó khăn cho cô gấp vạn lần.
"Tiểu Nguyên có phải về nhà rồi không?" Trước khi rời đi, Xuân Sơ Trân hơi tò mò.
Xuân Tảo rũ mắt: "Con không biết."
Từ lúc nhận ra "ý đồ" với Nguyên Dã, cô không chủ động chào hỏi cậu nữa, cũng không lượn quanh hành lang, thậm chí còn cố ý tránh xa vị trí cậu đứng trong tiết thể dục. Nhờ thế cô mới phát hiện đây đâu phải tự nhiên quan sát mà là nhìn trộm. Cô như kẻ thỏa mãn tinh thần bằng cách đánh cắp bóng lưng của cậu, mỗi lần nghĩ tới đều xấu hổ muốn chết.
Nói riêng...
Tất nhiên không thể.
Nằm trên giường ở nhà, Xuân Tảo thẫn thờ xem lịch sử chat. Có Wi-Fi của phòng khách bảo hộ, cô được thoải mái dùng điện thoại, miễn không sử dụng quá đà trước mặt Xuân Sơ Trân, mọi chuyện đều có thể du di.
Vào ngày nghỉ đầu Quốc khánh, Xuân Sơ Trân chuẩn bị một bàn thức ăn ngon.
Chị gái Xuân Tảo hiếm khi về nhà ăn Tết, mỹ nữ đô thị sang chảnh vừa đến nơi đã vọt đi tắm rửa, biến lại thành trạch nữ* luộm thuộm.
*trạch nữ chỉ những cô gái sống tách biệt với xã hội, thích ru rú trong nhà, lẩn trốn mọi thứ quanh mình
Miệng còn ngậm kẹo mút vị dâu, cà lơ phất phơ lảng vảng xung quanh.
Đến phòng Xuân Tảo, cô im lặng núp cạnh cửa, lén nhìn vẻ mặt buồn bã của em gái, cho tới khi đối phương kinh ngạc phát hiện ra mình, toàn thân cứng đờ.
Xuân Tảo nhanh chóng quay lưng.
Xuân Sướng hứng lên trêu đùa: "Mẹ ơi – Xuân Tảo đang chơi -"
Xuân Tảo cố gắng ngồi dậy: "Chị làm gì thế hả?"
Xuân Sướng dựa cửa: "Em khá lắm, không đón tiếp chị đã đành, giờ thấy chị còn mặc kệ."
Xuân Tảo tắt điện thoại: "Để phòng chị nhiều chuyện."
"Quan tâm em thì sao?" Xuân Sướng ngồi xuống giường: "Sao em nằm như mới chết đi sống lại thế này?"
Xuân Tảo nói: "Học mệt."
Xuân Sướng cười khẩy: "Mệt thì nghỉ ngơi đi, cào điện thoại làm gì."
Xuân Tảo trừng mắt: "Chị bị mẹ nhập à!"
Xuân Sướng cười ha hả.
Cười xong, cô thần thần bí bí rút thứ gì đó từ túi quần bên trái, đưa cho Xuân Tảo.
Hộp hình cung nhỏ trắng tinh, gọn gàng và dễ cất vào túi.
Xuân Tảo nghi ngờ nhận lấy, khi thấy logo ở trên, mắt cô sáng lên, mở nắp, quả nhiên là tai nghe chống ồn không dây mà cô hằng mong ước.
Ức chế d.ục v.ọng la hét, Xuân Tảo ngạc nhiên nhìn chị.
Xuân Sướng nhếch miệng trước phản ứng của cô: "Hộp hơi to, chị sợ mẹ chửi nên đã tháo ra trước, nhưng chị thề, tuyệt đối là hàng nguyên seal 100%, à đâu chị test một lần, thế thì còn mới đến 99.99% cơ."
Nói rồi lại móc tờ hướng dẫn trong túi, ném cho cô: "Tự nghiên cứu đi."
"Cái tai nghe dởm 20 tệ đó của em dùng bao lâu rồi?" Xuân Sướng khẽ vỗ đầu cô rồi buông, như thể vừa trút bỏ nỗi phiền muộn: "Chị thực sự không thể thẩm nổi."
"Chất lượng tốt mà." Xuân Tảo lầm bầm.
Im lặng một hồi, cô nước mắt lưng tròng hỏi chị: "Đắt không ạ?"
Xuân Sướng giơ bốn ngón tay, sau đó thờ ơ nhướng vai: "Chỉ bằng một phần mười lương của chị thôi."
Xuân Tảo vẫn ngạc nhiên không thốt nên lời: "Xuân phu nhân mà biết được chắc chắn sẽ đánh chị tơi bời."
"Em cũng không thoát nổi đâu." Xuân Sướng giơ nắm đấm doạ: "Vậy nên phải cẩn thận cho chị, lúc mẹ chưa ngủ thì nhớ bật ambient sound*, tưởng chị không sợ bị đòn à?"
*Ambient Sound (chế độ âm thanh xung quanh): là một tính năng giúp người dùng có thể kiểm soát được những âm thanh xung quanh khi vẫn đang sử dụng tai nghe. (dienmayxanh.com)
"Vâng vâng, người ta biết rồi mà~" Xuân Tảo vui mừng hớn hở, hí ha hí hửng, không nhịn được mà bật giọng Đài Loan ỏn ẻn.
Xuân Sướng trợn mắt lè lưỡi "huệ" một tiếng, rồi xuống cuối giường nằm ngửa giả chết. Xuân Tảo thấy thế liền đi cù chị.
Cuộc đùa giỡn của hai chị em kết thúc bằng tiếng Xuân Sơ Trân gọi xuống ăn cơm to đùng.
___
Đêm đó, cuối cùng Xuân Tảo 17 tuổi cũng được trải nghiệm sự khác biệt một trời một vực giữa tai nghe nghìn tệ và tai nghe chục tệ. Cô nghe đi nghe lại những bài mình thích nhất đến tận gần một giờ sáng, rốt cuộc không mở nổi mắt nữa nên đắm mình trong giấc mơ du dương ngọt ngào.
Xuân Sướng không ở nhà lâu. Từ khi lên đại học, cô bắt đầu không chịu quản giáo, chính thức tự do bay nhảy. Mặc dù học đại học danh tiếng cùng thành phố, hầu như cô chẳng về nhà, nếu về cũng chỉ nhanh như cơn gió. Bởi lẽ thời kỳ nổi loạn của cô bắt đầu muộn nên nó mang theo sự phản kháng và điên cuồng sau nhiều năm kìm nén. Tất nhiên, từ tấm gương sáng trong miệng mẹ, cô trở thành thất bại điển hình, thậm chí còn bị quy vào ba tội bất hiếu: không thi nghiên cứu*, không phải công chức và không có người yêu.
*nghiên cứu bên TQ=postgraduate: đào tạo sau đại học, chứ chưa phải cao học nha
Xuân Tảo thì khá thông cảm, vẫn tiếp tục coi chị là "tấm gương sáng".
Không ai thích bị Xuân Sơ Trân quản thúc và càm ràm.
Cô cũng vậy.
Tựa như nhân vật chính trong phim:
Một ngày nào đó, cô sẽ phá kén.
Một ngày nào đó, cô sẽ lao ra biển khơi, đón nhận sấm chớp và mưa rào.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Xuân Tảo đã hoàn thành toàn bộ bài tập về nhà. Trước khi ngủ, cô say mê vu.ốt ve chiếc hộp tai nghe tinh xảo trống trơn, suy nghĩ về việc mai hẹn Đồng Việt ra ngoài, cho nhỏ đi mua quần áo, không thể để bảo bối của cô ủy khuất được.
Cô tìm cô ấy trên QQ.
Hai cô gái tâm linh tương thông.
Xuân Tảo đặc biệt dặn dò: Khoảng ba giờ chiều, báo hiệu qua tin nhắn điện thoại, vì tại thời điểm ấy Xuân phu nhân có thể sẽ đi chơi mạt chược.
Đúng như dự đoán, thời gian con cái nghỉ ngơi đồng thời là thời gian Xuân Sơ Trân thư giãn. Quả nhiên, trong lúc rửa bát vào buổi trưa, bà đã gọi weixin rủ bạn bè tụ tập, định chiến đấu ác liệt ở phòng mạt chược cổng tiểu khu.
Bố Xuân cũng phải cắn răng hy sinh giấc ngủ trưa, bị vợ kéo đi cho đủ người.
Xuân Tảo mặc chiếc váy kẻ caro vàng trắng dài đến gối do chị gái mới mua, đeo túi tote chứa chìa khóa và ví tiền. Đương nhiên, tuyệt đối không thể quên tai nghe yêu quý của cô.
Kiểm tra điện nước trong nhà xong, cô lén chuồn đi.
Hai cô gái đến điểm hẹn ở ga tàu điện ngầm cùng lúc, nhìn thấy nhau.
Mắt Xuân Tảo sáng lên, phi nhanh tới, hào phóng khen: "JK thiếu nữ*, hôm nay cậu đẹp quá đấy!"
*ăn mặc theo phong cách nữ sinh Nhật Bản
"Váy của cậu cũng đẹp nha!" Đồng Việt nắm tay cô nhảy vòng quanh.
Xuân Tảo nhìn kỹ: "Make đỉnh dị, sáng bóng luôn."
"Chuẩn, cảm giác mắt tớ đang phát sáng. Hôm nay tớ thử gắn mi đuôi cá đó, nhưng mà tay hơi phế, nhìn lệch không? Giúp tớ xem thử cái."
"Đùa à, tay cậu có phế đâu."
Hai cô gái như hai đóa hoa nhỏ lả lướt trên mặt nước, rung rinh giữa khu rừng thép lạnh lẽo.
Dừng chân tại khu phụ kiện tai nghe trong cửa hàng bách hóa, Xuân Tảo bối rối trước các mẫu mã dễ thương. Còn Đồng Việt thì lân la bên khu blind box, vừa bỏ chúng vào giỏ vừa giơ tay chà như đang cầu nguyện ra món secret.
Đắn đo hơn nửa ngày, cuối cùng Xuân Tảo xác định được mục tiêu, cầm chiếc A và B trên tay quay đầu tìm Đồng Việt, định nhờ cô chọn giúp, lại phát hiện cô nàng mất tích.
Đoán chừng Đồng Việt bất tri bất giác chạy sang khu mỹ phẩm và nước hoa rồi, Xuân Tảo quyết định đứng yên tại chỗ, không muốn chơi trò "trốn tìm".
Cô lấy điện thoại ra lần lượt chụp từng hộp vỏ bảo vệ tai nghe, sau đó mở QQ, vừa định tham khảo ý kiến Đồng Việt thì thấy danh sách bạn bè có tin nhắn mới.
Xuân Tảo hụt hơi một cái.
Là Nguyên Dã.
Cậu gửi ảnh chậu hoa hướng dương nở rộ trên bệ cửa sổ phòng cô. Trước khi đi, chúng vẫn chỉ là nụ hoa, ấy vậy mà giờ đây, trong ảnh cậu, đã tỏa sắc. Những cánh hoa mọng nước trông thật diễm lệ yêu kiều.
Góc chụp rõ ràng từ hướng cửa sổ phòng cậu.
Cậu nhắn: Hình như mấy bông hoa nhỏ cậu trồng nở hết rồi.
Ngay mười phút trước.