Quốc Vương Có Đôi Tai Lừa - Thất Bảo Tô

Chương 22

CAM VÀNG QUÝT XANH*

*raw: 橙黄橘绿 (tranh vàng quất lục), đây là thành ngữ TQ chỉ mùa thu, nằm trong đoạn thơ:

一年好景君須記, (Nhất niên hảo cảnh quân tu ký,)

最是橙黃橘綠時。(Tối thị tranh hoàng quất lục thì.)

Dịch nghĩa:

Cảnh đẹp trong một năm xin anh hãy nhớ,

(Đẹp) nhất là khi cam vàng và quất xanh.

Thuộc bài thơ "Tặng Lưu Cảnh Văn 贈劉景文" (Đông cảnh 冬景). (thivien)

______________________________________________________

Dọc quãng đường, Xuân Tảo mải trăn trở giải mã câu nói bí ẩn không đầu không đuôi của Nguyên Dã, cũng như việc tại sao chủ đề câu chuyện lại nhảy sang bạn cùng bàn cậu.

Suy cho cùng, hôm nay là ngày may mắn của cô, hiếm khi được thưởng thức chocolate bản giới hạn đặc biệt trong buổi sáng.

Có khởi đầu nào tốt hơn thế không?

Sắp đến đầu ngõ, cô phải đi tìm Đồng Việt, nên đành chào tạm biệt Nguyên Dã – đây là truyền thống giữa chị em, không thể vì chuyện khác mà thất hứa.

Hơn nữa, ở đường lớn, toàn học sinh cùng trường, do đó đi chung với "nhân vật nổi tiếng trong trường" như Nguyên Dã khó tránh khỏi đồn thổi.

Nhìn bóng lưng thiếu niên đơn độc rời đi, cuối cùng nụ cười Xuân Tảo che giấu suốt đường đã có thể thoải mái bung nở.

Đồng Việt bị bộ dạng nhe răng trợn mắt ngay sáng sớm của cô hù dọa: "Sao cậu vui dữ vậy?"

Biết không giấu nổi nữa, Xuân Tảo vội kích hoạt kỹ năng nói dối bị động: "Trên đường tớ thấy chú cún dễ thương cực."

"Ở đâu?" Đồng Việt nhướn người qua vai cô nhìn quanh: "Tớ cũng muốn xem."

Xuân Tảo đáp: "Đi mất rồi."

Đồng Việt tiếc nuối: "Aiz, tớ muốn nuôi chó lắm nhưng mẹ tớ bị dị ứng lông động vật."

Xuân Tảo nói: "Chờ cậu tốt nghiệp đại học, dọn ra ngoài sống, là có thể nuôi rồi mà." Giống chị gái cô ấy, từ trong ra ngoài đều được tự do trọn vẹn.

"Tốt nghiệp đại học á..." Đồng Việt nhăn mặt như bà lão chán đời: "Còn lâu lắm."

Bỗng dưng mắt cô sáng rực lên, nắm chặt cánh tay Xuân Tảo: "Hay tớ tìm nam sinh có vibe cún con để yêu nhỉ?"

Xuân Tảo cạn ngôn hai giây: "... Cậu giỏi thật."

Đồng Việt cười hì hì: "Sao nào, dùng đường vòng đạt mục tiêu, không được à?"

Xuân Tảo bái phục: "Được, tất nhiên là được. Với lại, cậu quen ít nam sinh hả?" Không chỉ không ít mà còn phân loại từng nhóm trong list friend, đủ tạo thành album sưu tầm hoặc trại cứu trợ từ lâu, thêm chút sức lực có khi dựng được cả cái sở thú.

Nam sinh vibe cún con...

Nguyên Dã có không ta?

Mệt mỏi sau tiết truy bài buổi sáng, Xuân Tảo tranh thủ thời gian rảnh suy nghĩ vẩn vơ. Cô nghĩ mãi không thông, nếu nhất định phải so sánh với một giống chó, có lẽ Nguyên Dã hợp những chú chó to hơn. Nụ cười cậu ấm áp rạng rỡ như Golden Retriever, nhưng khi giao tiếp thì không thân thiện vô điều kiện; bảo là Becgie cũng không đúng bởi cậu đâu lạnh lùng, khép kín như sói cô độc. Dĩ nhiên, cậu càng chẳng dính dáng gì đến ba con chó kéo xe ngốc nghếch* kia.

*raw: 雪橇三傻" (tuyết khiêu tam sỏa) là cách gọi vui của người Trung Quốc để chỉ ba giống chó kéo xe: Husky, Alaskan Malamute và Samoyed

– Cuối cùng Xuân Tảo kết luận: Nguyên Dã là Border Collie loại hiếm, cực phẩm. Mắt sáng trong trẻo, dáng dấp linh hoạt, đầu óc thông minh vô đối.

Dò số chỗ ngồi* xong, Xuân Tảo mím môi, tự biết gần đây mình hay "vô duyên vô cớ" cười.

*raw: 对号入座, ban đầu dùng để chỉ khán giả trong rạp hát ngồi vào chỗ ngồi theo số ghế ghi trên vé. Ngày nay, thuật ngữ này thường được dùng để mô tả những người tự dưng sồn sồn lên mặc dù người ta chẳng nói gì mình. (baidu). Ở ngữ cảnh này thì thành ngữ sử dụng theo nghĩa đầu: ghép giống chó phù hợp na9=))).

Chả khác gì con thần kinh, thật đáng sợ.

___

Có cảm xúc thiếu nữ ngọt ngào làm gia vị, ngày tháng đến trường không còn tẻ nhạt như trước.

Thời điểm từng chiếc lá cây ngoài cửa sổ chuyển màu cam vàng lẫn lộn đồng thời là lúc học sinh khoác lên mình bộ đồng phục mùa thu, ngoan ngoãn "đóng băng" cơ thể tự do bay nhảy suốt mùa hè.

Dẫu có "đóng băng" thế nào cũng không ngăn nổi khao khát theo đuổi cái đẹp của một số nữ sinh – điển hình Đồng Việt. Cô nàng nhanh chóng làm quen một tiểu học đệ lớp 10.

Trên danh nghĩa là tiểu học đệ thôi chứ thật ra cậu ta cao hơn 1m80, đứng cạnh hai cô gái y hệt ngọn núi mọc lên từ mặt đất, tên rất hay, Lục Cảnh Hằng.

Theo lời Đồng Việt, cậu ta hoàn mỹ thỏa mãn hình mẫu "siêu cấp cún con" mà cô mong muốn.

Quá trình làm quen vô cùng đơn giản thô bạo. Một giây sau cái nhìn thoáng qua tại tiệm tạp hóa, Đồng Việt liền chặn đường người ta xin phương thức liên lạc.

Bạn cùng lớp tiểu học đệ rối rít trêu chọc, còn thiếu niên cao lớn ở giữa mặt đỏ tới mang tai.

Khi đó Xuân Tảo cầm chai nước đứng bên cạnh, nhìn trời nhìn đất, cố gắng giả vờ thành quần chúng thích ăn dưa.

___

Tối thứ bảy tuần sau, Đồng Việt nhắn QQ báo tin: "Tớ với Lục Cảnh Hằng yêu nhau rồi."

Xuân Tảo bất ngờ trước tốc độ tên lửa của bạn: "? Nhanh dữ !?"

Đồng Việt: "Cơ hội chỉ dành cho người biết hành động."

Đồng Việt: "Tớ vừa hẹn hò về, nắm tay, ăn uống, xem phim đủ cả. Bài tập còn chưa viết chữ nào. Mai mẹ cậu có nhà không?"

Xuân Tảo: "Không. Sáng mai mẹ tớ về nhà lấy quần áo chăn gối, bảo tối mới về, vì thế tớ phải ăn ở trường."

Đồng Việt: "OK, mai tớ qua chỗ cậu. Cần làm gì chắc không cần tớ nói nhể?"

Xuân Tảo cười: "Tớ hoàn thành rồi, yên tâm."

Yêu đương...

Nắm tay, ăn uống, xem phim...

Xuân Tảo nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn với Đồng Việt, không kìm được mà tưởng tượng vớ vẩn. Hậu quả là tinh thần quá phấn khích nên mất ngủ.

Sau nhiều lần lăn lộn, cô bắt bản thân ngừng tưởng tượng.

Quay mặt vào tường, bắt đầu đếm cừu.

Có điều bên kia bức tường là...

Dường như bức tường không phải bức tường nữa, mà biến thành tấm lưới lớn, khiến những suy nghĩ ngọt ngào, nóng hổi như nồi nước đường đang sôi của cô khó ẩn nấp.

Mặt Xuân Tảo nóng ran tựa quả trứng gà chín, lập tức xoay người, để cái ót đối diện bức tường ấy.

Nhưng mà, nói thật nhé, Nguyên Dã đã yêu chưa? Với ngoại hình nổi bật như vậy, lại không thanh cao kiêu ngạo, chắc hẳn không ít nữ sinh thích cậu nhỉ? Xong đời rồi, trước đây, trong mắt cô cậu là một cái "tên", chưa từng tò mò quá khứ, cũng chẳng quan tâm lời đồn. Ngay cả khi vô tình nghe bạn nữ cùng lớp nhắc tới, cô chỉ thờ ờ vào tai trái qua tai phải. Hồi ấy, thế giới của cô có mỗi hai màu đen trắng, ngoài việc học thì chả còn gì khác. Ai ngờ, nét hồng dành riêng cho "Nguyên Dã" tạo dấu ấn sâu sắc thế.

Nghĩ đến đây, Xuân Tảo mở điện thoại, định lén vào trang cá nhân Nguyên Dã "điều tra" một vòng.

Kết quả thật thất vọng, cậu khóa quyền riêng tư, không lộ chút manh mối nào.

Xuân Tảo lặng lẽ xóa dấu vết truy cập của mình.

Kiểm tra trang cá nhân bản thân tí xíu—

Chẳng khá khẩm hơn mấy. Bài đăng gần nhất từ trước kỳ thi vào cấp ba, nội dung trẻ trâu bốc đồng, thể hiện quyết tâm đỗ Nghi trung bằng mọi giá.

So với chín ô ảnh của Đồng Việt toàn hình selfie hoạt bát nhí nhảnh, tràn ngập hơi thở thiếu nữ, đúng là một trời một vực.

Bảo sao dễ dàng chinh phục trái tim Lục cún con.

Cô còn thích kiểu con gái như vậy nữa là.

Càng so sánh càng đau thương.

Xuân Tảo thở dài.

Tuy nhiên, list khách ghé thăm trang cá nhân của Xuân Tảo có phát hiện mới, ngày cô và Nguyên Dã kết bạn, cậu từng vào xem.

Sau đó... hình như không quay lại...

Quả nhiên, cậu cũng thấy cô nhàm chán...

Mang theo nỗi buồn không tên, Xuân Tảo chợp mắt ngủ.

___

11 giờ trưa hôm sau, Đồng Việt ăn sáng kiêm ăn trưa rồi đến đúng hẹn.

Xuân Tảo xuống lầu đón cô.

Là khách quen nên vừa tới cửa, Đồng Việt thành thạo xỏ đôi bọc giày hồng nhạt, hào hứng cùng Xuân Tảo vào nhà.

Ngang qua phòng Nguyên Dã, cô dừng bước: "Hôm nay Nguyên Dã có nhà không?"

Xuân Tảo nhắc khẽ: "Nói nhỏ thôi."

Đồng Việt há hốc miệng kinh ngạc, hạ giọng hỏi: "Cậu ấy chưa dậy à...?"

Xuân Tảo gật đầu: "Chắc vậy."

Đồng Việt vỡ mộng: "Học bá đứng đầu khối mà ngủ nướng hơn tớ?!"

Xuân Tảo nhẹ nhàng bật cười.

Bàn học hơi nhỏ, không đủ chỗ bày các loại sách vở, do đó hai cô gái kéo nhau ra bàn ăn trong phòng khách để làm bài tập.

Đồng Việt mở hộp bút, lựa một hồi không tìm được cây nào vừa đẹp vừa viết êm.

Còn chưa bắt đầu viết một chữ, cô đã cầm điện thoại nhắn tin, thỉnh thoảng cười trộm.

Xuân Tảo liếc hai lần, đoán ngay: "Lục học đệ nhắn cậu à?"

Đồng Việt ôm ngực, dương dương đắc ý: "Học đệ cái gì, là bạn trai mới của tớ!"

Xuân Tảo nghiêng đầu xuống bàn giả bộ nôn khan.

Đồng Việt vung tay ném cục tẩy về phía cô.

Xuân Tảo hoàn thành bài tập rồi nhưng vẫn chăm chú ghi chép, chắt lọc đoạn văn hay nhằm luyện tập kỹ năng viết.

Rất nhanh, Đồng Việt lại ghé sát miệng vào điện thoại, giọng nũng nịu: "Chụt chụt, em đang làm bài, tối gặp nhé, yêu anh ~ Đừng nhớ em quá nha ~"

Xuân Tảo: "......"

Xuân Tảo: "Cậu giết tớ đi. Có thể nghiêm túc làm bài không?"

Đồng Việt thản nhiên nhìn cô: "Gì chứ, lần đầu thấy tớ yêu đương à?"

Không hẳn lần đầu... từ tiểu học đến cấp ba, lúc nào cô cũng có "bạn trai nhất thời".

Chỉ là trước kia, Xuân Tảo không để ý. Nhưng bây giờ, cô lờ mờ hiểu sơ sơ hương vị ái tình, lại ở vị trí học sinh yếu kém nên không khỏi mệt mỏi.

Xuân Tảo im lặng, tiếp tục làm việc của mình.

Gần 12 giờ, cửa phòng Nguyên Dã mở ra. Hai cô gái đang cắm cúi viết bài đồng loạt ngẩng đầu, nhất là Đồng Việt, ánh mắt như tia laser quét tới.

Nguyên Dã dừng bước, tựa hồ bị "thịnh cảnh"* phòng khách hù dọa. Ngẩn người một lúc, cậu cất tiếng chào, đưa tay vuốt mái tóc đen rối bù rồi vào nhà vệ sinh, đóng cửa.

*phong cảnh hoành tráng, danh lam thắng cảnh

"Tớ vừa thấy gì thế này – cảnh mỹ nam ngủ dậy?" Đồng Việt khé há miệng năm giây, sau đó ngậm chặt, vẻ mặt gian xảo nói nhỏ: "Cậu nói xem, Nguyên Dã có đang đi vệ sinh không?"

Xuân Tảo đỏ mặt: "Cậu toàn nghĩ cái gì vậy?!?!"

Lúc ra, Nguyên Dã trông vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.

Trên đường về phòng, Đồng Việt vẫy bút chào cậu, cậu cũng gật đầu mỉm cười.

"Trời ơi trời ơi trời ơi." Đồng Việt hét thầm: "Giáo thảo của chúng ta đẹp trai quá đi mất! Đẹp hơn tên Lục Cảnh Hằng kia vạn lần!"

Xuân Tảo hơi động mi: "Vẫn ổn chứ?" Có cần phóng đại vậy không, hay do cô nhìn quen rồi?

Nguyên Dã không đóng cửa phòng.

Hai cô gái tuy kích động nhưng đều thu liễm ánh mắt, không nhìn trộm.

Chừng 15 phút sau, cậu cầm mấy tờ đề thi và bút viết ra ngoài, đứng bên bàn ăn.

Xuân Tảo ngẩng đầu.

Ánh mắt Nguyên Dã lướt qua đống sách vở trên bàn, giọng bình thản: "Cho tôi mượn chỗ được không?"

Xuân Tảo vội vàng dọn bớt đồ.

Đồng Việt mở to mắt, không giấu nổi sự vui mừng: "Cậu muốn học chung với bọn tớ à?"

Nguyên Dã kéo ghế ngồi xuống, giọng lười biếng mà ôn hòa: "Ừm, không phiền các cậu chứ?"

Đồng Việt suýt ôm mặt hét toáng: "Sao phiền được! Quá tốt luôn ấy!"

Trong tầm mắt Xuân Tảo, đôi tay thon dài của Nguyên Dã hờ hững kẹp cây bút gel đen, xoay nhẹ hai vòng, bất chợt, vải áo vang lên tiếng sột soạt. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt mịn màng trắng trẻo tiến gần: "Cậu cũng không phiền chứ?"

Cậu nhìn thẳng mắt cô.

Xuân Tảo thoáng sững người, vội rũ mắt, bắt chước cậu nói: "Cứ tự nhiên."

Nguyên Dã khẽ cười.

Cậu ấn bút, ở đầu trang giấy trắng tinh xuất hiện nét chữ rồng bay phượng múa của tên mình.

Đôi mắt Đồng Việt đảo quanh hai người họ, mang vẻ hứng thú hóng hớt.

Dưới cái nắng trưa nhàn nhạt, ba người mỗi người yên tĩnh làm việc riêng.

Nguyên Dã ngồi gần Xuân Tảo hơn nên dễ dàng chú ý động tĩnh đối phương. Mới chép vài câu danh ngôn, cô đã thấy cậu lật trang sau đề toán.

"Cậu làm xong hết rồi à?" Cô vô thức lên tiếng, âm điệu còn hơi cao.

Nguyên Dã không ngờ cô phản ứng mạnh vậy, quay sang nhìn: "Ừ, sao thế?"

Xuân Tảo xấu hổ đỏ mặt. Cô liếc điện thoại xem giờ, hoài nghi tốc độ làm bài của cậu: "Bình thường cậu làm đề toán mất bao lâu?"

Nguyên Dã nghĩ một chút, trả lời dè dặt: "30 40 phút gì đó."

"Còn thi thật thì sao?"

"Tùy độ khó, nhưng thường khoảng 50 phút là xong."

"..."

Không cần nói cũng biết, độ chính xác gần như tuyệt đối.

Xuân Tảo tròn mắt nhìn tờ nháp gần như trống trơn: "Cậu không cần tính toán bước nào à?"

Đôi mắt sáng ngời của Nguyên Dã vừa vô tội vừa chân thành: "Có chứ, trong đầu."

Đây chính là truyền thuyết "nhìn đề là làm được" sao?

Xuân Tảo ngưỡng mộ.

Cuối cùng cô đã hiểu vì sao Nguyên Dã có thể thoải mái ngủ nướng vào cuối tuần rồi. Cậu sở hữu đủ năng lực, nhịp điệu, hiệu suất riêng đồng thời cực kỳ thông minh và dư dả thời gian. Với họ, khái niệm học tập hoàn toàn khác nhau. Có người phải vắt óc nghiền ngẫm, có người cố nhồi nhét kiến thức vào đầu, nhưng cũng có người vốn dĩ là khối "bánh quy nén", mỗi mẩu vụn đều tràn trề năng lượng.

Cô và Đồng Việt lặng lẽ trao đổi ánh mắt, chất chứa sự bái phục của người phàm.

Xuân Tảo không hỏi nữa, tiếp tục chép bài, tự mình tiêu hóa khoảng cách giữa con người với nhau, cũng tự an ủi rằng làm bánh bao trắng không quá tệ, vẫn no bụng được.

Đột nhiên Đồng Việt nhận một cuộc điện thoại, nhanh chóng thu dọn sách vở, nói có việc gấp phải về nhà, còn kiên quyết từ chối Xuân Tảo tiễn xuống lầu.

Cô nàng tóc búi củ tỏi tung tăng nhảy xuống lầu.

Vừa vứt bọc giày ra thùng rác phía dưới vừa xấu xa gọi điện cho bạn trai: "Cảm ơn anh nha!"

"Phối hợp hoàn hảo cùng em giải cứu bóng đèn."

"Diễn xuất của em xứng đáng đoạt giải Oscar luôn ấy, haha, Xuân Tảo tưởng em có chuyện gấp thật, lo hơn cả em nữa!"

"Thôi nhé, trước tiết tự học buổi tối chúng ta cùng nhau ăn nhó ~"

"Moah moah moah ~"

...

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đồng Việt à, gia đình này không thể thiếu bé được.

Bình Luận (0)
Comment