Thiên sứ.
Đây là định nghĩa mới của Xuân Tảo về Nguyên Dã. Tại sao trên đời lại có người mẹ có thể nhẫn tâm bỏ rơi Nguyên Dã nhỉ? Nếu là cô, nhất định cô sẽ hỏi han ân cần mỗi ngày, khen ngợi không ngớt...
Ngẫm nghĩ thì, liệu có khả năng... Hàng ngày thấy cảnh cô và Xuân phu nhân từng li từng tí chăm sóc nhau vô hình tạo ra vết thương tâm hồn cho Nguyên Dã không?
Hay là về sau bảo mẹ thường xuyên gọi Nguyên Dã ra cùng ăn.
Bầu không khí bữa tiệc hai ngày trước cũng không tệ.
Mượn cớ nói dối Nguyên Dã giúp cô học toán nên mình phải đáp lễ bằng cách mời cơm khá ổn.
Trong tiết học, Xuân Tảo vừa giao du với cõi thần tiên, vừa đưa ra quyết định này.
Song, vào giữa tiết hai buổi chiều, Xuân Sơ Trân bỗng đến trường. Khi thấy mẹ cô xuất hiện bên ngoài cửa lớp, Xuân Tảo ngạc nhiên mở to mắt.
Giáo viên lịch sử đi hỏi tình hình, rồi gọi Xuân Tảo ra ngoài.
Xuân Tảo vội vã rời chỗ.
Mi tâm Xuân Sơ Trân giăng kín mây đen, nhanh chóng kéo cô xuống cầu thang: "Bà ngoại con gặp chuyện rồi."
Đầu óc Xuân Tảo choáng váng: "Bà sao vậy ạ?"
Xuân Sơ Trân chỉ đầu: "Xuất huyết não, hiện tại đang ở ICU, mẹ vừa từ bệnh viện về."
Xuân Tảo vừa hoang mang vừa lo lắng: "Có nghiêm trọng không ạ?"
"Sao lại không nghiêm trọng chứ. Bác sĩ chỉ nói tạm thời không nguy hiểm tính mạng, hẹn chuyên gia phẫu thuật tối nay nên chắc tối mẹ không về nhà được." Mắt Xuân Sơ Trân phiếm hồng, lấy một xấp tiền mặt trong túi xách đưa Xuân Tảo: "Con tự lo ăn uống nhé, tối nhớ khóa cửa cẩn thận."
"Chắc mẹ sẽ bận rộn thời gian dài, mẹ gọi điện chị con rồi, chị nói mấy ngày tới rảnh thì đến thăm con." Lại cầm chiếc điện thoại Nokia đỏ đen cũ kỹ, dặn dò: "Có gì dùng điện thoại này liên lạc."
Xuân Tảo bất ngờ: "Ở đâu thế ạ?"
"Lấy từ bà ngoại con."
"..."
Tình thế đang khó khăn mà bà vẫn còn tâm trạng đùa cợt à.
Xuân Tảo nhận điện thoại bằng hai tay, an ủi: "Con không sao đâu, mẹ cứ lo việc của mình, con sẽ tự chăm sóc bản thân."
...
Xuân Tảo cầm cục tiền đờ đẫn trở về lớp, thấy cô lo lắng, Lư Tân Nguyệt liền viết mẩu giấy đẩy sang cô:
– Có chuyện gì vậy?
Xuân Tảo nhìn cô nàng, lắc đầu, trả lời:
– Bà ngoại tớ bị bệnh thôi.
Bạn cùng bàn hỏi thăm thêm vài câu, Xuân Tảo lần lượt đáp, cuối cùng hai người dừng trao đổi thư từ, tập trung nghe giảng.
Có điều Xuân Tảo không thể tập trung nổi.
Bà ngoại là người gốc Nghi thành, không đẻ nhiều con cái, chỉ có một đôi nam nữ. Cả nhà con trai đã di cư sang Úc, còn con gái thì kết hôn với bố Xuân Tảo, cưới xong định cư luôn ở thành phố.
Bà cụ không thích can thiệp vào cuộc sống con cháu nên sau khi ông ngoại mất vẫn kiên quyết sống một mình, tuy ít gặp mặt nhưng dịp tết nào bà cũng khỏe mạnh.
Ai ngờ xảy ra tình huống đột ngột như vậy.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Xuân Tảo ôm bụng tâm sự về nhà. Đây là lần đầu kể từ lúc chuyển đến đây, cô không thấy bóng dáng bận rộn lải nhải của Xuân Sơ Trân, khiến căn phòng thuê trống trải như hòn đảo khô cằn, làm người ta chưa kịp thích ứng.
Xuân Tảo ngồi xuống bàn học, mở chiếc bánh mì mua ở tiệm bánh ra cắn từng miếng.
Ăn được một nửa thì hơi nghẹn họng, cô lập tức cầm cốc đi lấy nước.
Bắt gặp Nguyên Dã trở về.
Cậu nhìn cô, lại nhìn quanh phòng khách yên tĩnh, nhíu mày: "Mẹ cậu đâu?"
Xuân Tảo nói: "Tới bệnh viện rồi."
Nguyên Dã đặt đôi giày thể thao vừa cởi lên kệ: "Bị bệnh à?"
Xuân Tảo trả lời: "Không, bà ngoại tớ."
*xin phép đổi xưng hô ạ, dù sao hai anh chị cũng thân hơn r
Nguyên Dã gật đầu, lặng lẽ quan sát khuôn mặt buồn man mác của cô gái.
Hai người bước ngang qua nhau, chợt Nguyên Dã nhớ ra một chuyện, dừng chân trước cửa phòng mình, quay đầu: "Tối nay cậu ăn gì?"
Xuân Tảo đang rót nước trong bếp do đó cô không nghe rõ, đành đặt ấm nước xuống: "Hả?"
Nguyên Dã đi ngược lại bếp: "Tớ hỏi cậu giải quyết vấn đề ăn uống tối nay thế nào."
Xuân Tảo lẩm bẩm: "Có phải ngày nào tớ cũng ăn đêm đâu."
Nguyên Dã giả điếc, liếc miệng cốc bốc khói nghi ngút trên tay cô: "Định uống nước tạm bợ?"
Xuân Tảo nóng mặt: "Tớ ăn bánh mì rồi."
Nguyên Dã khẽ nhếch miệng: "Ồ, giỏi đấy."
Xuân Tảo nghiến răng.
Nguyên Dã không trêu cô nữa: "Muốn ăn gì, tớ gọi đồ ăn cho cậu."
Xuân Tảo lướt qua cậu: "Tớ đang giảm cân."
Cậu theo sau chiếc áo đồng phục lỏng lẻo mặc trên người Xuân Tảo: "Cậu nghiêm túc à?"
"Đừng quản tớ nữa, lo việc nhà cậu đi." Xuân Tảo ngừng một giây, tiếp tục về phòng mình.
Nguyên Dã cố tình đối đầu với cô, từng bước đuổi theo: "Tớ quản cậu?"
Xuân Tảo đứng cạnh cửa xoay người, phóng mắt đo khoảng cách giữa họ.
Nguyên Dã thấy vậy liền lùi nửa bước.
Xuân Tảo nhìn cậu rồi kết luận: "Hơn cả mẹ tớ."
Nguyên Dã bật cười, oan uổng nhún vai: "Quan tâm bạn bè thôi mà."
Xuân Tảo vào phòng, đặt cốc nước xuống, lấy bánh mì mới tinh trong túi ra chọc chọc cậu, suýt nữa thì hờn dỗi ném luôn vào ngực thiếu niên.
Nguyên Dã đứng im: "Làm gì?"
Xuân Tảo nói: "Quan tâm bạn bè đấy."
Nguyên Dã khẽ cười, cầm bánh.
"Đừng coi thường tớ," Xuân Tảo giả bộ trưởng thành: "Tớ không phải là người hoàn toàn mất khả năng sống tự lập như cậu tưởng đâu."
Nguyên Dã gật đầu, phối hợp: "Ừ, tớ có mắt như mù."
Xuân Tảo: "..."
"Tớ phải đóng cửa rồi." Cô nói.
"Cậu đóng đi."
"Cậu đi đi."
"Tớ đi hay không ảnh hưởng gì đến việc cậu đóng cửa?"
"..."
Xuân Tảo nắm chặt vạt áo đồng phục: "Có ảnh hưởng."
Im lặng hai giây.
"Đừng đóng cửa nhé." Thiếu niên dùng đôi mắt cười đen láy nhiễm chút sắc hồng khiến người ta khó lòng cự tuyệt nhất thế giới nhìn cô: "Trước khi ngủ hãy đóng."
Bổ sung thêm: "Tớ cũng không đóng."
"Được." Hai từ này như lời hồi đáp được lập trình sẵn, vội thốt ra.
Nhìn Nguyên Dã, người từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa cất balo, trở về phòng, Xuân Tảo vui vẻ chạy đến bàn, vô tình phát hiện chiếc gương tròn ở góc phản chiếu khuôn mặt cười toe toét của mình, cô nhanh chóng quay mặt mím chặt môi. Bà ngoại và mẹ còn đang trong trạng thái nước sôi lửa bỏng, ấy vậy mà cô có thể mất dậy cợt nhả ở đây.
Sau một giây khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, cô lấy điện thoại của bà nhắn tin cho mẹ, hỏi thăm tình hình hiện tại.
Xuân Sơ Trân trả lời: Tạm ổn, bác sĩ bảo bà tỉnh táo lắm. Bố con đến thay mẹ rồi, yên tâm.
Xuân Tảo nói: Mẹ đừng gắng sức quá, giữ gìn sức khỏe.
Xuân Sơ Trân: Ừ, ngủ sớm, khóa cửa cẩn thận.
Xuân Tảo: "..."
Đọc ba chữ cuối, cô vừa xấu hổ vừa nhột, ngó bên trái — không có cánh cửa ngăn cách... cứ giống ở cùng phòng với Nguyên Dã í.
Dù không nhìn thấy cậu, cũng không biết cậu đang làm gì nhưng cảm giác vướng víu vẫn bao trùm khắp không khí.
Trang sách trước mặt bày ra hai chiếc điện thoại lớn nhỏ khác nhau, cảnh tượng khá kỳ lạ. Đột nhiên từ kẻ ăn xin thẻ SIM trở thành người giàu, cô hơi buồn cười, cầm điện thoại của mình, mở QQ.
Nguyên Dã nằm bất động trong list bạn thân.
Mà Đồng Việt đứng đầu lại đổi tên từ "Anh là phong cảnh vĩnh hằng của em" thành "Sương mù dâng lên tứ phía, em ở nơi không người yêu anh."
Xuân Tảo kỳ quái hỏi cô nàng: Cậu chia tay hả?
Đồng Việt trả lời: Chưa.
Xuân Tảo: Thế tên này là sao?
Đồng Việt: Khối 10 có một học sinh chuyển trường vừa khiêm tốn vừa đẹp trai, tên có chữ "sương mù" nên tớ đổi nickname.
Xuân Tảo: ... Lục Cảnh Hằng không ý kiến à?
Không hổ danh Đồng Việt là cao thủ lừa đảo: Anh ấy không biết, cứ tưởng tên này dành cho anh ấy.
Xuân Tảo bái phục.
Tuy nhiên... Xuân Tảo nhấn vào profile của Nguyên Dã, chữ X trong nickname cậu có nghĩa gì nhỉ? Hay thật sự giống Đồng Việt nói, tên của nốt chu sa hoặc bạch nguyệt quang gì đó chứa chữ X?
Xuân Tảo lấy tay chống mặt, viết tên Nguyên Dã: Yuan Ye và tên mình: Chun Zao lên giấy.
Dẫu suy nghĩ và liên tưởng thế nào đi nữa, cô vẫn chẳng thể tìm ra mối liên hệ với chữ X.
Lại không tiện nhiều chuyện, nếu không sẽ khiến cô có vẻ rất lưu ý, rất thích lo việc bao đồng.
Cuối cùng, mắt không thấy tâm không phiền, cô thêm chú thích cho Nguyên Dã nhằm che tên cũ.
Vừa định thoát, khung chat bỗng hiện tin nhắn:
Nguyên Dã: Đang làm gì thế?
Tất nhiên không thể khai là đang nghiên cứu nickname cậu, còn vì nó mà trăm vuốt cào tim*.
*raw: 百爪挠心, thành ngữ chỉ sự lo lắng bất an bồn chồn
Xuân Tảo cố ý đợi một hồi mới rep: Đang đọc sách.
Lại hỏi: Cậu thì sao?
Nguyên Dã: Vừa ăn xong món "quan tâm bạn bè".
Xuân Tảo cười một tiếng: Vị thế nào?
Nguyên Dã: Không tệ.
Xuân Tảo nhìn thời gian trên điện thoại: Bây giờ cậu có dùng nhà tắm không?
Nguyên Dã: Cậu dùng trước đi.
Xuân Tảo mỉm cười: Hôm nay có thể nhường quyền ưu tiên cho cậu.
Nguyên Dã: Không cần, cậu đi đi.
Xuân Tảo gửi sticker nắm đấm: Oẳn tù tì.
Nguyên Dã lập tức nhắn sticker cái kéo: Không có cơ hội thắng.
Xuân Tảo hí ha hí hửng ôm bộ đồ ngủ tới phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Xuân Tảo ngó cửa phòng Nguyên Dã, thấy nó vẫn mở, cô khẽ mỉm cười, trở về bàn học. Mãi sau bóng dáng Nguyên Dã mới lướt qua, kế tiếp là tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vang vọng liên hồi. Xuân Tảo có chút bối rối, liền nghịch khăn giấy để phân tâm, vô tình gấp thành chú thỏ con trắng.
May thiếu niên tắm rửa khá nhanh nên khoảnh khắc tế nhị kia bớt khó xử hơn.
Khoảng 11 rưỡi, sắp đến giờ ngủ, Xuân Tảo nhắn cậu: Cậu đóng cửa chưa?
Nguyên Dã: Chưa.
Xuân Tảo: Cậu không ngủ à?
Nguyên Dã: Đợi cậu đóng cửa rồi tớ đóng.
Lúm má Xuân Tảo gần như hoàn thành nghi thức giao tiếp với mắt dưới: Vậy tớ đóng nha?
Nguyên Dã: Được. Đèn phòng khách tớ sẽ tắt.
Xuân Tảo cầm điện thoại bước về phía cửa, lại nhìn ra ngoài, sau đấy nhẹ nhàng đóng cửa, nhưng không khóa.
Ngồi xuống giường, cô nhận xét: "Phong tục" của cậu thật dị.
Còn bên kia lại nói: Cậu không phát hiện à.
Xuân Tảo: Gì cơ?
Nguyên Dã: Từ khi tớ chuyển đến, chỉ cần cậu ở nhà một mình, tớ đều không đóng cửa.
Xuân Tảo hồi tưởng một chút: Hình như đúng thế.
Cô hỏi: Tại sao?
Nguyên Dã: Phòng cậu có chuyện cần tìm tớ.
Xuân Tảo: Tớ không có nhiều chuyện tới vậy.
Nguyên Dã: Nếu bên cạnh có người luôn đóng cửa, cậu còn muốn qua lại với người đó không.
Xuân Tảo: Cậu đang ám chỉ tớ hả?
Nguyên Dã: Không, cậu đâu cố ý.
Xuân Tảo: Nếu tớ thật sự muốn qua lại với một người, tớ sẽ chủ động gõ cửa phòng người đó.
Cô không dám dùng từ "cậu" vì thấy nó quá lộ liễu. Có điều sau khi gửi đi, mặt cô vẫn đỏ bừng. Phải chăng đây chính là biểu hiện của giấu đầu hở đuôi?
Khung chat yên ắng.
Chốc lát, cánh cửa vang hai tiếng gõ, cô giật mình ngồi bật dậy, cao giọng: "Có chuyện gì –"
"Không cần mở." Giọng thiếu niên tựa cơn gió xuyên rừng đêm: "Muốn gõ hai cái thôi."
Xuân Tảo bước nhỏ đến cửa, nắm chặt tay nắm, tim đập loạn xạ. Đột nhiên điện thoại rung, cô nhận được nội dung mà cậu chỉ có thể diễn đạt bằng chữ: Như cậu nói.
Xuân Tảo dùng hết sức kìm nén mới ngăn nổi bản thân đập cánh cửa hai lần nhằm phát tiết niềm hạnh phúc chực trào.
Cô đứng sau cửa hồi lâu, cuối cùng buông tay.
Nếu lúc này mở cửa, cô không chắc mình sẽ nói luyên thuyên gì với Nguyên Dã, có lẽ là những lời bộc bạch chả thể kiểm soát, bởi cảm xúc dâng trào; bởi cậu — sự rung động mãnh liệt muốn nổ tung.
Ngực liên tục nhấp nhô, Xuân Tảo giả vờ bình tĩnh trả lời: Đã nhận được, mời về ngủ.
Nguyên Dã: OK.
Kèm theo sticker mặt cười đáng yêu.
Tựa hồ nhấn mạnh rằng cậu không hề dỗi vì cô không mở cửa đối mặt với mình.
Đứng ngây người một lúc, tiêu hóa xong viên thuốc đường cực kì lớn kia, Xuân Tảo mới chậm rãi quay lại. Vừa định nhảy lên giường, bỗng lại có tiếng gõ cửa, cô ngạc nhiên nhìn: "Chuyện gì nữa?"
Vẫn là giọng Nguyên Dã: "Có người quen của cậu tới, hình như là..."
"Xuân Tảo –" bên ngoài truyền đến tiếng gọi ồn ào của Xuân Sướng, dần nhỏ: "Nó ngủ rồi à?"
Nguyên Dã: "Chắc chưa ạ."
"..." Xuân Tảo bật dậy, ra đón bà chị già nhà mình.
Chào hỏi đơn giản, Xuân Sướng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Sau khi về, hai chị em cùng nằm trên chiếc giường bé tí, Xuân Tảo ném chiếc gối tựa của mình cho chị làm gối tạm, Xuân Sướng đệm lên mà thấy cao quá liền gạt nó đi, nằm vô thanh vô tức.
Xuân Tảo hỏi: "Sao chị đến muộn thế?"
"Xuân phu nhân lo cho em, dặn chị không dưới mười lần nên chị tan cái là chạy tới luôn," Xuân Sướng gối tay, xoay người về phía em gái, trong bóng tối chớp mắt: "Sao, ảnh hưởng em ở cùng nhóc đẹp trai à?"
Xuân Tảo nóng mặt, quay lưng: "Xàm."
Xuân Sướng bắt chước giọng cô: "Xàm."
"Làm gì vậy –" có xu hướng tức giận.
"Gì, giấu kín ghê," cô đẩy nhẹ tấm lưng mảnh mai của em gái: "Nếu không phải mới ghé có một lần, chị còn chẳng biết giờ em sống chung với đỉnh cấp nam sinh như này."
Xuân Tảo im bặt, cố gắng giữ vững dáng vẻ thanh thản của mình.
Xuân Sướng quay về tư thế ngủ như bánh nướng: "Học sinh bây giờ ăn gì mà lớn nhanh thế nhỉ, ai cũng đẹp trai xinh gái. Thuốc tiên hả, chị muốn thử chút."
Xuân Tảo: "Chị già rồi."
Quả nhiên, bà chị tung ngay một quyền vào lưng cô.
Xuân Tảo bị đau liền cãi nhau với chị vài câu, rồi căn phòng lại yên tĩnh. Xuân Tảo thở chậm dần, nhớ tất cả chuyện xảy ra tối nay, lòng dậy sóng, lúc thì mỉm cười, lúc thì buồn bực, rốt cuộc không chịu nổi nữa nên cầu cứu chị gái giàu kinh nghiệm tình trường: "Chị."
"Gì..." Xuân Sướng sắp ngủ, giọng điệu lơ đãng.
"Nickname của một chàng trai là một chữ cái," cô cẩn thận trình bày: "Nhưng nó không liên quan đến tên thật của anh ấy, chị nghĩ tại sao vậy?"
Xuân Sướng ngáp dài, nói lầm bầm: "Đơn giản thôi."
"Dạ?"
"Sáng mai chị hỏi cậu hàng xóm giúp cho."
"..."