Sau ca phẫu thuật, bà ngoại vẫn chưa hạ sốt, Xuân Sơ Trân phải túc trực bên cạnh nên không thể chăm sóc con gái, chỉ gọi điện hàng ngày để hỏi thăm Xuân Tảo.
Tối thứ sáu, Xuân Tảo được chị gái đưa đến bệnh viện tỉnh thăm bà ngoại, tình trạng của bà đã khá hơn chút, có thể ăn cháo rồi. Ngoài ra, cô còn gặp được người cậu và con trai nhỏ trở về từ Melbourne.
Ông đưa túi giấy đen sang trọng cho Xuân Tảo, bảo đó là chocolate và sách văn học nước ngoài tặng cô.
Xuân Tảo vui vẻ nhận lấy, cảm ơn cậu, mang quà về phòng thuê.
Tối nay Xuân Sướng thay mẹ trực tại bệnh viện nên không tiện đưa Xuân Tảo về, cô đành một mình bắt taxi. Quay lại căn phòng quen thuộc, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là cánh cửa phòng mở toang của Nguyên Dã. Sau khi thay giày xong, cô ngẩng đầu, liền thấy thiếu niên đã đứng tựa vào khung cửa nhìn cô.
"Hôm nay cậu lại cô đơn à?" Nguyên Dã hỏi.
Xuân Tảo gật đầu.
Có vẻ cậu thực sự rất quan tâm đến việc ăn uống của cô: "Ăn tối chưa?"
Xuân Tảo đáp: "Tớ ăn với chị rồi."
"Còn cậu." Cô quan tâm lại.
Nguyên Dã nói: "Chưa."
Xuân Tảo liếc nhìn đồng hồ, ngạc nhiên: "Sắp 9 giờ rồi đấy."
Nguyên Dã mỉm cười, im lặng nhìn thẳng cô. Lát sau, Xuân Tảo mới ngộ ra sự bất mãn âm thầm của cậu: "Cậu đang đợi tớ cùng ăn hả?"
Nguyên Dã hỏi ngược: "Cậu nói xem."
Xuân Tảo cười như không cười phồng má: "Ra vậy..."
"Thôi bỏ đi." Thiếu niên không hề lộ vẻ tiếc nuối, đuôi lông mày bất cần đời nhếch một cái: "Tớ tự gọi đồ ăn vậy."
Xuân Tảo trêu: "Lần sau nha."
Dường như Nguyên Dã chờ mãi câu này, hoặc có thể bỗng dưng nổi hứng: "Đừng lần sau nữa, ngày mai đi chơi với tớ đi."
Ý gì.
Muốn hẹn cô á?
Từng dòng chữ "ăn cơm, xem phim, nắm tay" in đậm màu hường bắt đầu lướt qua tâm trí cô.
Xuân Tảo siết chặt dây túi giấy, tâm tư như bọt nước bị khuấy động, dồn dập tuôn ra: "Đi chơi?"
Nguyên Dã ừ một tiếng: "Còn nhớ không, kỳ nghỉ Quốc khánh, cậu nói muốn ra ngoài học. Vừa hay ngày mai là thứ bảy, tớ đưa cậu đến thư viện thành phố."
Hai chữ "học tập" xuất hiện, Xuân Tảo nhất thời ỉu xìu, may cô che giấu cực kì giỏi: "Ừ, được đấy," lại hỏi: "Mấy giờ?"
Nguyên Dã tinh ý phát hiện: "Cậu có vẻ không hào hứng lắm nhỉ?"
"Làm gì có!" Cô cao giọng, đầy khí thế biện bạch.
"9 giờ xuất phát, được chứ?"
Xuân Tảo nghi ngờ: "Cậu dậy nổi không đấy."
Nguyên Dã bị câu chất vấn của cô làm cho ngớ người một giây: "Thế đi học tớ dậy kiểu gì?"
Xuân Tảo: "Nhưng mà cứ đến cuối tuần là cậu ngủ nướng." Cô, người ngày nghỉ nào cũng dậy sớm, chợt trở nên trì độn vì câu so sánh của Nguyên Dã.
Nguyên Dã: "Xuân Tảo, cậu có định kiến lớn với tớ ha. Ngày mai xem ai dậy sớm hơn."
Xuân Tảo: "Chắc chắn tớ."
"Được, lúc đó xem."
"Đừng nói suông nhé."
Đang định cãi thêm vài câu, cô gái nhanh trí dùng chiêu "lêu lêu" để chặn họng cậu. Thấy cậu đơ người, cô lập tức xách túi giấy nhẹ nhàng về phòng với tư thể chiến thắng, bỏ mặc Nguyên Dã vừa tức vừa buồn cười.
Thế là, sáng hôm sau, hơn 5 giờ, trời đất còn tối đen, tuy nhiên hai cửa sổ của căn phòng nhỏ lại lần lượt xuất hiện ánh đèn vàng ấm áp.
Rốt cuộc có nên ra không? Trước khi ngủ, Xuân Tảo dành cả tiếng đồng hồ đứng trước tủ chọn quần áo, lại nằm trằn trọc mãi do quá phấn khích. Bởi vậy, vừa thức dậy, cô đi soi gương luôn, như dự đoán, mắt cô đỏ ngầu.
Chí ít...
Cô cài chiếc kẹp tóc con thỏ cạnh tai, kéo phẳng phần dưới áo hoodie xanh kem, mới thấy tạm ổn bước ra ngoài phòng.
Chạm mắt Nguyên Dã đang ngồi sẵn ở bàn ăn trong phòng khách, cô liền biết mình thua thảm hại.
Thiếu niên mặc chiếc áo khoác đen đơn giản nhất, tạo sự tương phản mạnh mẽ với làn da, làm nổi bật môi đỏ răng trắng của cậu.
Xuân Tảo lặng thinh.
Sao cậu có thể – chỉ ăn mặc đơn giản thôi cũng đẹp đến mức khiến ánh mắt người ta dính chặt vào, chẳng thể rời khỏi.
Thiếu niên chống một tay lên ghế, bỏ điện thoại xuống, dáng vẻ lười biếng, hơi giống ôm cây đợi thỏ: "Ai dậy sớm hơn?"
Xuân Tảo cãi chày cãi cối: "Cậu đâu cần chải đầu."
Nguyên Dã quan sát cô: "Hôm nay cậu không buộc tóc mà."
Hai má Xuân Tảo ửng hồng, bắt đầu hối hận vì đã cài chiếc kẹp tóc "long trọng" thừa thãi đó: "Lười buộc thôi."
Nguyên Dã khẽ "hừ" một tiếng.
Sau khi lau khô nước trên mặt xong, Xuân Tảo ra ngoài, thấy Nguyên Dã vẫn đợi ở bàn. Cô tháo băng đô, chỉnh mái ngồi xuống, cất chiếc kẹp tóc con thỏ bị gỡ lúc rửa mặt vào túi hoodie.
Mãi mới thoải mái hơn chút.
Nguyên Dã ngẩng đầu, dõi mắt nhìn cô ngồi xuống: "Cậu muốn ăn gì?"
Cô chọn vị trí chéo cậu: "Gì cũng được."
Nguyên Dã nói: "Vậy tớ gọi đại nhé."
Nguyên Dã đặt cháo, vì thời gian khá sớm nên hai người vừa ăn vừa tám chuyện, thậm chí còn thảo luận về cuốn sách và ca sĩ mình yêu thích.
Hai người xuất phát nhanh hơn nửa tiếng, khoảng tám chín giờ gì đó, thời điểm tàu điện ngầm đông đúc nhất. Chưa kể, quanh ga Nghi trung lại là khu vực CBD*, hết chỗ là chuyện thường tình.
*viết tắt của central business district: trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố
Những năm gần đây, mỗi dịp Xuân Tảo đi chơi với Đồng Việt vào ngày nghỉ, cứ mười lần thì có đến chín lần đều đứng suốt mấy trạm. Hơn nữa, Đồng Việt thường xuyên mè nheo, khiến cô phải trấn an cô bạn sắp mất kiên nhẫn cả chặng đường.
Nhưng hôm nay khác, thân hình Nguyên Dã nổi bật giữa toa tàu đông nghịt người, cao lớn như ngọn hải đăng đen sì, tạo thành rào chắn bảo vệ quanh cô.
Dẫu dòng người ùn ùn tựa thủy triều, bao vây tứ phía, cậu chưa từng đụng vào người cô lần nào, cho dù bị ngoại lực hay quán tính tác động.
Ổn định tới mức khó tin.
Có điều, kể cả không tiếp xúc cơ thể, sự hiện diện của thiếu niên vẫn rất mạnh mẽ. Xuân Tảo rủ mắt, không dám ngẩng đầu.
Cô lo lắng... rằng cậu đang ngắm nhìn cô với đôi mắt đen láy nhạy bén;
Hoặc, cậu sẽ bắt quả tang ánh mắt của "kẻ trộm", bởi góc nhìn từ trên xuống vô cùng thuận tiện và linh hoạt.
Tới thư viện thành phố cần đi qua bốn trạm, mất 15 phút.
Trạm thứ ba là điểm chuyển tuyến, một đợt người xuống, rồi lại được lấp đầy bằng một đợt người khác, dường như còn đông hơn trước. Giờ đây toa tàu hoàn toàn trở thành đường ống tắc nghẽn, nước cũng không lọt nổi*, buộc Xuân Tảo và Nguyên Dã phải di chuyển ra góc.
*raw: 水泄不通, thành ngữ TQ chỉ sự đông đúc cực độ
Trong tầm mắt lần lượt xuất hiện những biển quảng cáo rực rỡ sắc màu, có người vẫn chai lì mệt mỏi, cũng có người hào hứng tò mò.
Người đàn ông trung niên cạnh họ mở video âm lượng bé lên xem hài kịch, giọng điệu người kể chuyện lúc lớn lúc nhỏ.
Giữa bầu không khí với tiếng nhạc nền mơ hồ, đột nhiên Xuân Tảo nghe thấy Nguyên Dã gọi tên mình.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, không biết Nguyên Dã đứng gần thế từ bao giờ. Thiếu niên hơi nghiêng người, đầu mũi, đôi mắt, hơi thở mát lạnh, hàng mi dày và dài, dồn dập đè nặng ngũ giác cô.
Đồng thời phút chốc khiến trái tim cô treo lơ lửng trên cổ họng.
"Kẹp tóc của cậu đâu?" Cậu đánh mắt sang, âm sắc cực kỳ trầm.
Xuân Tảo đứng hình, nói năng trở nên khó khăn tột cùng: "Tháo rồi."
Cậu không hỏi lý do, chỉ nói: "Ở đâu?"
Xuân Tảo kìm nén cơn xúc động: "Trong túi."
"Đưa tớ."
Xuân Tảo không hiểu ý đồ của cậu là gì nhưng vẫn thò tay vào túi hoodie, lôi chiếc kẹp tóc con thỏ ra đưa cậu.
Nguyên Dã nhận lấy.
Khoảng 15 phút sau, vành tai chợt cảm thấy man mát, có thứ gì đó nhẹ nhàng chậm rãi cọ qua da đầu và kẽ tóc, khiến toàn thân cô nổi da gà, ngón tay nắm chặt dây túi tote. Thời điểm cơn kinh ngạc biến mất cũng là thời điểm Nguyên Dã buông tay, chiếc kẹp tóc vốn rút lui sớm vì "tội phô trương" bỗng được cậu trả về vị trí cũ, lần nữa điểm xuyết mái tóc cô, như thể tiếp tục phơi bày niềm tâm sự mà cô cất công giấu diếm, nhưng đợt này cả thế giới chỉ có một vị khán giả duy nhất, gần trong gang tấc.
Đúng lúc tàu điện ngầm giảm tốc, dần dừng lại. Bên ngoài cửa sổ, biển quảng cáo không ngừng nhấp nháy, Xuân Tảo nhìn chằm chằm logo phía trên, chớp mắt một cái.
"Đến rồi."
Thiếu niên đứng cạnh cất tiếng, giọng điệu ẩn chứa hương vị chiến thắng.