Câu trả lời của Nguyên Dã tựa cú bắn pháo hoa nổ tung trong đầu, khiến người ta vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Nhưng khi bình tĩnh, cô lại lo lắng về định hướng chuyên ngành của Nguyên Dã, không thể yên tâm chấp nhận quyết định của cậu.
Cô liên tục thuyết phục: "Anh muốn cân nhắc kĩ không?"
Nguyên Dã hỏi: "Cân nhắc cái gì?"
Xuân Tảo biến thành cô giáo nhỏ, nói với giọng điệu tràn ngập tâm huyết: "Chuyện chọn trường đó, dù sao anh là dân tự nhiên, nếu muốn theo ngành kỹ thuật thì Thanh Hoa sẽ phù hợp hơn. Dĩ nhiên, Bắc Đại cũng rất tốt cho nghiên cứu khoa học. Với cả em tra bản đồ rồi, hai trường cực kì gần, gặp mặt khá thuận tiện. Anh đừng nghĩ đến mỗi em, phải nghĩ cho tương lai của mình nữa chứ..."
Càng nói, hơi thở và thanh âm của cô càng gấp gáp.
Có điều bên kia vẫn bất động.
Cô gái ngừng lải nhải: "Ê!"
Giọng mũi trầm thấp của Nguyên Dã vang lên: "Hả?"
Xuân Tảo hỏi: "Anh đang làm gì vậy, có nghe em nói không?"
Thiếu niên hít một hơi, ngữ khí thoáng phân tán: "Đang suy nghĩ."
Xuân Tảo tưởng cậu lọt tai rồi, hạ nhiệt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc chọn trường, tán thành: "Chuẩn, hãy xem xét kỹ, quyết định quan trọng của cuộc đời đấy."
Nguyên Dã: "Ừ."
Xuân Tảo: "Chỉ biết ừ à."
Nguyên Dã cười, nhấn mạnh: "Được rồi—biết rồi—không vấn đề."
...
Hôm sau, Xuân Tảo dậy sớm.
Cô mượn cớ "tìm việc làm thêm" nhằm đi gặp Nguyên Dã.
Cô thấy mình toi đời mất tiêu, chìm đắm trong cái hố lớn mang tên "yêu đương". Y mẹ từng nói, tâm trí dồn hết vào người khác. Ngày nghĩ đêm mơ. Cô đoán khi ngủ, chắc miệng mình vẫn cười ngốc nghếch.
Không thì tại sao lúc tỉnh dậy, mặt lại đau nhức thế này.
Nhất định cơ mặt đã phải luyện tập suốt đêm.
Bố mẹ đang ngồi ở bàn ăn sáng, thấy cô bước ra, bố Xuân lo lắng hỏi: "Sao con không ngủ thêm?"
Xuân Tảo gãi mái tóc bồng bềnh: "Đồng hồ sinh học, không ngủ được ạ."
Xuân Sơ Trân làm món trứng cuộn trong bếp, mùi thơm ngào ngạt: "Tỉnh rồi thì ra ăn sáng đi."
Dùng lược ướt ép mái tóc xuống, Xuân Tảo rút kinh nghiệm từ hôm qua, không xõa tóc nữa, mở Tiểu Hồng Thư*, học cách búi tóc trên đó.
*rednote/Xiao Hong Shu
Mắt thì học được, nhưng tay vẫn vụng về. Vật lộn nửa ngày, mỗi sợi tóc tựa hồ đều có ý thức, chống đối cô.
Đến nỗi Xuân Sơ Trân nghi thần nghi quỷ, gõ cửa hai lần: "Sao mãi không ra, táo bón à?"
Cô gái trong gương mặt đầy thống khổ: "Không ạ!"
Xuân Sơ Trân không vui: "Cứ im thin thít, giật hết cả mình."
Xuân Tảo: "..."
Cuối cùng tuyệt vọng bỏ cuộc, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản ra ngoài.
Xuân Sơ Trân rót sữa ấm cho cô: "Ru rú trong vệ sinh lâu thế làm gì."
Xuân Tảo cầm lấy, nhấp một ngụm, quyết định nhờ mẹ giúp đỡ: "Mẹ, con muốn đi tìm việc làm thêm, mà cảm thấy buộc tóc đuôi ngựa trông học sinh quá. Mẹ biết búi tóc không ạ?"
Xuân Sơ Trân nhướng mày: "Búi kiểu gì?"
Xuân Tảo mở video trên điện thoại cho mẹ xem: "Cái này, khó lắm."
Xuân Sơ Trân hiểu ngay: "Con ngồi mãi trong vệ sinh làm cái này?"
Xuân Tảo gật đầu.
Xuân Sơ Trân liếc qua, khinh thường: "Tưởng thế nào. Cái này dễ ợt."
Mắt Xuân Tảo tỏa sáng.
Xuân Sơ Trân vào nhà vệ sinh lấy lược lớn, cầm tóc con gái lên xoắn mấy vòng, dùng dây chun đen ở tay cô cố định.
Kế tiếp bắt chước hướng dẫn cuối video, chỉnh sửa vài chi tiết. Nâng một chút, nới một chút, rút hai lọn tóc mai làm điểm nhấn.
"Được rồi." Xuân Sơ Trân đưa Xuân Tảo lược: "Xem đúng ý con chưa."
"Nhanh vậy? Được rồi á?" Xuân Tảo sờ đầu mình, nghi ngờ đứng dậy: "Để con xem."
Nói xong liền chạy nhanh vô nhà vệ sinh, ngắm phiên bản sạch sẽ dịu dàng trong gương, cô hài lòng, vui vẻ trở về: "Aaaaa mẹ khéo tay ghê!"
Xuân Sơ Trân đắc ý: "Hồi nhỏ ai buộc tóc đuôi ngựa ba sợi, bốn sợi của con và chị đẹp nhất mẫu giáo, dăm ba cái tóc búi."
Xuân Tảo sững sờ.
Kỳ thực cô chẳng nhớ nổi.
Niềm vui của con gái rất đơn giản, chỉ cần mở khóa kiểu tóc mộc mạc mới là đủ.
Xuân Tảo ăn sáng ngon miệng hơn mọi lần, thay váy trắng dài tới gối, xách túi, khẽ đi ra cửa.
Xỏ giày xong, cô cẩn thận nói: "Chắc trưa con không về ăn cơm..."
Nhìn con gái tràn trề sức sống như hoa sơn chi, Xuân Sơ Trân kìm chế bản năng lải nhải chất vấn, dặn dò: "Tối mẹ để dành cơm cho con, về sớm nhé."
Xuân Tảo: "Vâng."
Cô chọn một chiếc ô nhỏ của chị gái. Xuân Sướng hay quên đồ, thường để ô dù ở nhà, rồi mua đi mua lại, tới mức có thể mở gian hàng trên tủ kế cửa.
Gần 9 giờ, trời chưa nắng gắt, trong gió ẩn chứa vẻ đẹp cây cỏ, dọc đường đầy hơi thở cuộc sống.
Xuân Tảo xách đồ ăn sáng mua bên cổng tiểu khu Nguyên Dã.
Cô không báo trước Nguyên Dã, đứng lấy chùm chìa khóa dưới chân cầu thang. Tối qua cô đã trang trí chúng bằng móc treo hình cây quyền trượng thủy thủ mặt trăng—"Cái nhỏ là dưới lầu. Cái lớn là trên lầu"—nhớ lời khai báo thành thật của thiếu niên hôm qua, cô không nhịn được cười.
Nụ cười kéo dài tận khi lên lầu.
Áp tai vào cửa nghe ngóng, bên trong yên tĩnh lạ thường, cô nhẹ nhàng chậm rãi cắm chìa khóa, xoay ổ, lén lút bước vào.
Có lẽ phòng khách được chủ hộ quét dọn suốt đêm, trong ngoài đều ngăn nắp tinh ươm.
Trên giá giày có thêm đôi dép xỏ ngón thỏ con màu hồng, Xuân Tảo bịt miệng, sợ mình khó kiểm soát tiếng cười.
Cô khẽ thay giày, đi sâu vô nhà.
Đặt túi đồ ăn sáng trên bếp, cô tới phòng ngủ.
Ai ngờ Nguyên Dã không đóng cửa phòng, cánh cửa hơi hé, tạo thành góc 45 độ.
Người này chả thấy tí bất an hoặc thiếu an toàn lúc ngủ hả?
Xuân Tảo hoài nghi.
Lập tức dùng một ngón tay từ từ đẩy cửa, thò đầu nhìn trộm.
Quả nhiên Nguyên Dã đang say giấc.
Hàng mi dày của thiếu niên phủ kín đôi mắt, tấm chăn xám xanh mỏng manh che mỗi bụng, áo phông trắng xốc xếch vướng víu trên người, ngực nhấp nhô đều đặn.
Xuân Tảo quan sát cẳng chân cậu dưới chiếc quần đùi rộng thùng thình, thon dài rắn rỏi, sau rèm cửa tối tăm vẫn trắng chói mắt.
Lần đầu cô trực tiếp ngắm dáng ngủ của Nguyên Dã.
...Không thể không thừa nhận...
Vừa ngoan ngoãn vừa đẹp trai.
Xuân Tảo cảm thấy ngột ngạt.
Quay đầu, cố gắng ngăn bản thân phát ra tiếng động, lặng lẽ giải tỏa một lúc.
Nhìn lại, tư thế và khuôn mặt thiếu niên chẳng xi nhê.
Chất lượng giấc ngủ tốt nhỉ...
Khó chịu thật, vì sao chỉ có Xuân Tảo sống theo thời gian biểu trước kỳ thi đại học.
Xuân Tảo nảy sinh ý định xấu xa, dè dặt y mèo đến bên giường cậu, ngồi với tốc độ 0.5x, rồi lấy điện thoại từ túi váy, mở ứng dụng, từng chữ... tìm kiếm từ khóa: "Chuông báo thức Iphone..."
Chọn một bài, cô tăng âm lượng, xoay người, cắn chặt môi dưới, âm thầm đưa điện thoại tới gần tai Nguyên Dã.
Phút chốc, khuỷu tay cô bất chợt bị kéo, lực khá mạnh, khiến cô mất thăng bằng, nhao thẳng vào ngực thiếu niên.
Ngón tay mềm nhũn, công cụ phạm tội—điện thoại, trượt từ mái tóc đen nháy của cậu, rơi xuống gối.
Xuân Tảo muốn ngồi dậy, tuy nhiên bị cậu dùng cánh tay kéo lại, không cho phản kháng, cũng không cho cử động.
Mặt cô đặt ngay cạnh cổ cậu, xương quai xanh sắc nhọn nằm ngang ấy, cận kề quá thể.
Xuân Tảo lập tức rối bời.
"Định đánh lén anh hả?" Hơi thở ấm áp của Nguyên Dã phả vào tai cô. Mỏng manh trong suốt tựa keo dính dưa hấu đỏ.
Giọng nói thiếu niên hơi khàn, cùng với sự khống chế của cậu vừa mang chút áp lực vừa mang chút cưng chiều chưa bao giờ xuất hiện.
Thậm chí còn thoang thoảng mùi bạc hà tươi mát.
Rõ ràng mới đánh răng xong.
Xuân Tảo không thấy mặt cậu. Chỉ có thể cảm nhận da thịt, nhiệt độ, hơi thở ấm áp của cậu.
Đặc biệt kích thích giác quan.
Tâm trí Xuân Tảo dao động mãnh liệt.
Một dòng cảm xúc mơ hồ chạy qua cơ thể, làm tê liệt cả ngón tay lẫn ngón chân.
Rốt cuộc ai đánh lén ai, cô cố ngẩng đầu, thoát khỏi sự khống chế. Có điều Nguyên Dã nhanh chóng ấn cổ cô từ đằng sau, nhất định phải giữ cô. Xuân Tảo không chịu, giằng co hồi lâu, hơi thở cả hai đều nặng nề, ngón tay xương xẩu của thiếu niên vô tình kéo tóc cô, Xuân Tảo đau, không nhịn được "a" một tiếng.
Nguyên Dã nghe thế liền buông tay, ân cần hỏi han: "Sao vậy?"
Xuân Tảo ngồi thẳng lưng, ôm đầu, mặt đỏ bừng trách móc: "Anh kéo tóc em."
Nguyên Dã cũng vội ngồi dậy, hai tay ôm mặt cô, nghiêng đầu nghiêm túc ngắm nghía: "Đâu?"
Xuân Tảo gạt tay anh: "Biết chết liền, nhiều sợi lắm."
Nỗi đau tan biến nhanh như cơn gió, nhưng hậu quả phải tự chịu.
Xuân Tảo chỉnh mái tóc bù xù khác xa hình dáng "củ tỏi" ban đầu, giả vờ giận dỗi: "Tóc em bị anh phá hỏng rồi."
Nguyên Dã khó hiểu nhướng mày: "Tóc gì?"
Xuân Tảo lớn giọng: "Tóc búi củ tỏi của em." "Búi củ tỏi" quý giá của cô, "búi củ tỏi" đầu tiên trong đời, khóc không ra nước mắt mất.
Nguyên Dã nhăn mặt nhíu mày, nhìn kỹ: "Hiện tại cũng đẹp mà."
"Không đẹp chút nào." Xuân Tảo giật dây chun, vuốt mái tóc tán loạn, đứng dậy định đi nhà vệ sinh.
Lại bị Nguyên Dã kéo về, ngồi phịch xuống giường.
"Đừng đi mà." Một tay cậu ôm cô gái với sắc mặt khó coi vào lòng.
Tay kia thì dùng những ngón dài mảnh khảnh vuố.t ve mái tóc đen mượt của cô, dỗ dành: "Anh xin lỗi, được không?"
"Anh giả vờ ngủ." Xuân Tảo đẩy cậu, tiếp tục mắng mấy lời vô nghĩa: "Anh diễn! Anh trêu em!"
Nguyên Dã thuận theo lùi vài bước, yếu thế đầu hàng: "Anh chỉ muốn..."
"Hửm?" Xuân Tảo ồm ồm.
Thiếu niên phát ra giọng mũi mũi đắc ý: "Thực hiện... chuyện tối qua anh nghĩ."
...Trên giường, ôm cô.
Vì giọng nói của cô gái hòa lẫn hơi thở yếu ớt, gần đến mức làm người ta loạn trí.
Cộng với tiếng chăn sột soạt. Cậu không thể không tưởng tượng, muốn tận tay lắng nghe.
A, cậu thật biến thái.
Nói xong, tự mình xấu hổ vùi đầu vào cổ cô bật cười, bả vai run run.
Xuân Tảo thông suốt, đôi tai mới hồi phục màu sắc bình thường lại đỏ ửng. Người gì vậy, bảo cậu tính kỹ chuyện học tập, kết quả não toàn thứ bẩn thỉu phế thải.
"Đồ lưu manh." Trong đầu bỗng dưng nảy ra từ này.
Xuân Tảo lập tức biến nó thành hiện thực, chỉ trích hành vi không đứng đắn của cậu.
Nguyên Dã không cãi nổi, bất đắc dĩ buông cô.
Được rồi, giờ đây cậu không chỉ là kẻ biến thái mà còn là tên máu M.
Do bị cô gái nũng nịu mắng, lỗ chân lông giãn nở đan xen khoái cảm khó tả.
Nguyên Dã ho khan một tiếng, gãi đầu, ngượng ngùng mỉm cười, mắt sáng long lanh, vô tội thuần khiết cực điểm, thiếu điều ghi "Anh không có, đừng nói bậy." lên mặt.
Xuân Tảo hít sâu, không thèm tranh cãi: "Thôi, ra ăn sáng đi."
___
Vừa nghịch điện thoại vừa ăn sáng cùng Nguyên Dã, Xuân Tảo vẫn khó nguôi ngoai "sự kiện hủy diệt búi tóc", canh cánh: "Hôm nay mẹ búi tóc cho em đấy."
Cô liếc thiếu niên đang hút sữa đậu nành, nghiến răng: "Tối về giải thích thế nào?"
Nguyên Dã nhướng hàng mi mỏng dưới lớp tóc mai: "Kiểu gì?"
Xuân Tảo mở video hướng dẫn trên Xiaohongshu: "Cái này."
Nguyên Dã cầm lấy, cau mày xem hết, tự tin: "Đơn giản, khôi phục y nguyên cho em luôn."
Nửa giờ sau, Xuân Tảo ngửa mặt, nhìn "tay mơ số hai" có trình độ ngang mình.
Đồng thau mà đòi làm vương giả. Cô khinh bỉ.
"Đừng nghịch nữa. Tóc sắp bị anh nhổ hết rồi." Cô nghiêng người, giải phóng mái tóc khỏi tay cậu.
Nguyên Dã ỉu xìu thả tay, nghĩ cách khác, chốc lát, cậu lướt qua cái chun đen trên tay, kéo căng, giật đứt.
Thậm chí Xuân Tảo không kịp ngăn cản: "Này!"
Nguyên Dã bình thản ngồi xuống: "Cứ nói với mẹ là chất lượng chun không tốt, tự đứt thôi."
Xuân Tảo ngạc nhiên, chớp mắt. Cũng có lý.
Nguyên Dã mỉm cười, cất sợi dây vào túi quần.
Từ sáng đến trưa, Nguyên Dã đều đi cùng Xuân Tảo ra ngoài tìm việc làm thêm. Khi ghé ngang quán cà phê đánh dấu cột mốc quan trọng, hai ngầm hiểu nhìn nhau, đồng thời bước vào, ôn lại mấy tấm bưu thiếp xanh.
Sau bữa trưa, họ mua dưa hấu ướp lạnh về nhà, mỗi người một nửa, ngồi tựa bàn uống nước, dùng máy tính bảng của Nguyên Dã xem phim—tất nhiên, hai miếng giữa ngon nhất đều dành cho Xuân Tảo.
Cơn buồn ngủ ập tới, như trên chuyến xe buýt buổi chiều yên tĩnh. Xuân Tảo ngáp một cái, mơ màng dựa vào vai Nguyên Dã. Thiếu niên hơi nghiêng cằm sát cô, liếc nhìn, lặng lẽ tắt tiếng phim.
Mặt trời ngả về hướng Tây.
Rốt cuộc cũng phải về nhà.
Dù có vạn phần lưu luyến, Xuân Tảo vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, thực hiện chính sách ba không:
Không tiễn ra cửa, không tiễn xuống lầu, không tiễn về nhà—sau khi có điểm sẽ tùy tình hình cụ thể mà điều chỉnh.
Nguyên Dã bất lực theo cô tới cửa.
Cậu đoán, cậu có thể tự trao bản thân bằng khen "bạn trai ủy khuất nhất lịch sử" rồi.
Cậu lười biếng đứng đó, nhìn cô gái cúi người thay giày.
Đầu tóc xù xù, tựa chú sóc nhỏ gặm hạt dẻ, trông rất dễ thương.
Muốn xoa đầu cô quá.
Nguyên Dã co duỗi ngón tay, cố gắng kiềm chế, có điều, tại sao phải kiềm chế nhỉ, cô là bạn gái cậu mà, vì vậy không chần chừ nữa, giơ tay.
Đột ngột bị xoa đầu, Xuân Tảo bất ngờ ngẩng mặt, tràn ngập vẻ "làm gì thế."
Cô gái nhanh chóng vuốt phẳng sợi tóc rối bù, ăn miếng trả miếng. Vốn dĩ Nguyên Dã cao hơn cô không chỉ một cái đầu, nên lúc đuổi bắt, cô nhảy mãi mới chạm được đầu cậu
Thiếu niên cười vang, vừa chạy vừa né, cuối cùng bị dồn vào góc tường. Dưới ánh mắt giận dữ của Xuân Tảo, cậu không còn cách nào, đành cúi người, cho cô tha hồ trả thù.
Hai người lần hai đến cửa tạm biệt.
Xuân Tảo quay lưng, định mở cửa, chợt, một bàn tay khác phủ lên tay nắm, gân xanh rõ ràng, dùng lực khá mạnh.
Thân hình to lớn của Nguyên Dã bao trùm, chỉ cần khẽ nhấc tay liền giống bức tường nghiêng ngả, giam cô vô đó.
Hơi thở Xuân Tảo gấp gáp.
Lúc này khoảng cách giữa họ, thật khó để xoay người hỏi chuyện.
Người đằng sau không lên tiếng. Dẫu chẳng dễ phán đoán, nhưng sắp bộc lộ.
Bầu không khí mập mờ ấy chính là câu trả lời.
Giằng co vài giây, Xuân Tảo quyết định ra tay trước.
Cô xoay người trong không gian cực kỳ hạn chế.
Mới đối diện với đôi mắt đen láy như màn đêm của thiếu niên, cậu đã lao tới.
Trái tim Xuân Tảo ngừng đập, hơi thở cũng ngừng lại.
Nguyên Dã hôn cô.
Một nụ hôn bất ngờ, nhẹ nhàng, và vội vàng, đến mức lúc xảy ra chẳng thật sự rõ ràng, y hệt bong bóng vỡ tan, y hệt bông tuyết nhỏ tan chảy trên môi cô, thậm chí cậu còn không hôn đúng vị trí, chỉ chạm khóe miệng, bằng đôi môi mát lạnh mềm mại của mình.
Song vẫn tích điện.
Lưng cô tê dại, bụng tương tự, dây thần kinh rối loạn, đầu ngón chân không thể không căng cứng.
Cả hai đều đỏ mặt dữ dội.
Xuân Tảo đờ đẫn hồi lâu, rồi mới đưa tay chạm môi: "Anh..." Trái tim cô đập loạn nhịp tới nỗi khó thốt lên lời chất vấn.
Nguyên Dã dần tịnh tâm, mất tự nhiên giải thích: "Anh định hỏi trước."
Cậu định hỏi trước, liệu có thể hôn tạm biệt không. – Dù chỉ là cái cớ, sự thật, cậu muốn hôn cô, muốn hôn cô một cách điên cuồng, không lý do, mặc kệ mọi thứ.
Bởi thế, ngay khi cô quay lại.
Cậu không chờ nổi nữa.