Đối với ngày công bố điểm thi, Nguyên Dã không quá lo lắng, mà chủ yếu là mong chờ, còn âm thầm làm một việc lớn.
Cậu đã dành một tuần trước đó để khảo sát và đặt chỗ trước tại tất cả các nhà hàng đạt chuẩn Hắc Trân Châu* và Michelin trong thành phố, dự định sau khi có kết quả sẽ mời Xuân Tảo đi ăn mừng.
(*) Tiếng Anh là Black Pearl Restaurant Guide, được coi là phiên bản "Michelin Guide" của Trung Quốc.
Thế nhưng khi ngày này thực sự đến, còn chưa tới giờ công bố điểm, điện thoại của cậu đã bị gọi nổ tung.
Đầu tiên là bố cậu, Nguyên Ngật. Cậu không muốn trả lời nên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, giả vờ đang ngủ trưa không nghe thấy.
Tiếp theo là những cuộc gọi liên tục từ chủ nhiệm Tề Tư Hiền, đổ chuông không ngừng, cuối cùng Nguyên Dã đành bất lực nghe máy.
Đầu dây bên kia, thầy Tề sốt ruột: "Nguyên Dã! Em đang ở đâu, bố em nói em không có ở nhà, mau đến trường ngay cho tôi!"
Thiếu niên đành phải mặc áo phông rồi bắt taxi đến trường.
Kết quả vừa đến nơi, đã thấy bốn người đàn ông trung niên trông giống lãnh đạo đứng trước xe ở cổng trường, đang nói chuyện.
Thầy Tề Tư Hiền đứng giữa, cau mày.
Liếc thấy cậu, ông chỉ tay về phía cậu từ xa, thở phào nhẹ nhõm, sau đó tươi cười rạng rỡ.
Nguyên Dã nghe loáng thoáng một câu nói gấp gáp: "Chính là cậu ấy, chính là cậu ấy!"
Ba người còn lại nghe vậy, đồng loạt tiến đến, không nói không rằng đẩy cậu vào chiếc xe thương mại màu bạc.
Xe chạy trên đường, người đàn ông trung niên có vẻ mặt hiền từ nhất, mặc áo polo màu xanh đen ngồi cạnh cậu, mỉm cười hỏi: "Em là Nguyên Dã phải không?"
Nguyên Dã: "Vâng."
Ông tự giới thiệu: "Tôi là giáo viên của ban tuyển sinh Đại học Bắc Kinh, em cứ gọi tôi là thầy Viên. Chúng ta có duyên ghê, đều họ Nguyên."
"Chào thầy Viên." Nguyên Dã mỉm cười, bắt tay ông ta.
Sau đó, cậu bị đưa đến một phòng thương mại rộng lớn trong khách sạn năm sao, mọi việc diễn ra nhanh chóng, không cho cậu cơ hội phản ứng.
Trong phòng, ngoài các giáo viên của ban tuyển sinh, còn có hai anh chị sinh viên. Họ nhiệt tình rót nước ở phía đối diện bàn trà, hỏi cậu có muốn uống gì khác không, Coca hay Sprite, hoặc trà sữa, muốn gì cũng có.
Nhân viên phục vụ của khách sạn mang đến đĩa trái cây đầy màu sắc từ nhà hàng tự chọn, đãi ngộ như khách VIP.
"Tiểu Nguyên này." Thầy Viên vẫn luôn thân thiện trò chuyện: "Em thi xong có ước lượng điểm của mình không?"
Nguyên Dã trả lời: "Cũng tương đương với bình thường thôi ạ."
Ban đầu cậu còn chưa chắc chắn lắm, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, cậu cũng đoán được phần nào, trong lòng thực sự an tâm.
Cậu bạn lấy điện thoại ra, liếc nhìn tin nhắn được ghim trên cùng, xác nhận không có tin nhắn mới mới cất đi: "Không phải còn hơn nửa tiếng nữa mới tra được điểm sao ạ?"
Thầy Viên vẫn giả vờ bí mật: "Vậy tôi đoán nửa tiếng nữa em cũng không tra được đâu."
Nguyên Dã phối hợp diễn xuất: "Tại sao ạ?"
Tề Tư Hiền đang rót nước bên cạnh, cười khẩy tiếp lời: "Vì điểm của top 10 học sinh giỏi nhất tỉnh sẽ bị ẩn đi."
Nguyên Dã "ồ" một tiếng.
"Cậu nhóc này, bình tĩnh ghê." Thầy Viên tròn mắt, nhìn thầy Tề, hết lời khen ngợi.
Tề Tư Hiền nhấp một ngụm trà nóng, cười toe toét: "Ở trường lúc nào em ấy cũng đứng nhất, quen rồi, năm lớp 10 còn đạt giải vàng Olympic Toán nữa, sóng gió gì mà chưa từng trải qua, sao lại không bình tĩnh cho được."
"Ôi chao, sao hồi đó không ký hợp đồng trước với trường mình nhỉ?"
"Tôi cũng không hiểu em ấy. Em ấy nói muốn thi đại học."
"Cũng tốt, cũng tốt, mặt trời ở đâu cũng tỏa sáng nhất, không còn gì để nói."
...
Họ nói nói cười cười xoay quanh Nguyên Dã.
Điện thoại của cậu lại không ngừng rung lên trong túi quần.
Cậu lấy ra, thấy là cuộc gọi của bố, bực bội nghe máy, đầu dây bên kia lập tức mắng xối xả: "Con đang làm cái quái gì vậy! Đã mấy giờ rồi, không nghe điện thoại, người thì mất tăm, ban tuyển sinh Thanh Hoa chạy qua chạy lại giữa trung tâm của bố và nhà mình cả buổi rồi, giờ vẫn đang đợi, con lập tức về nhà cho bố!"
Nguyên Dã nhắm mắt lại, buông một câu: "...Bây giờ con không rảnh." Rồi cúp máy.
Nguyên Ngật nổi trận lôi đình, tiếng quát tháo không thể bị ống nghe chặn lại, bị thầy Viên ngồi bên cạnh nghe thấy gần hết.
Ông ho một tiếng, khéo léo hỏi: "Bố em à?"
Nguyên Dã gật đầu: "Vâng."
Đoán rằng chẳng mấy chốc trường bên cạnh sẽ xông tới tranh giành quyết liệt. Thầy Viên không còn che giấu nữa: "Chắc em cũng đoán được điểm của mình rồi. Đại học Bắc Kinh chúng tôi rất có thành ý, nếu em đồng ý chọn trường chúng tôi, Quang Hoa, Nguyên Bồi*, tùy em chọn. Em giỏi toán, thích toán, Học viện Khoa học Toán học của Đại học Bắc Kinh chúng tôi cũng là số một trong nước, còn có du lịch trong nước, học bổng..."
(*) Là học viện của lớn, rất uy tín và có tính cạnh tranh cao của Đại học Bắc Kinh
Ông nói thao thao bất tuyệt, Nguyên Dã im lặng lắng nghe, nhưng cuối cùng chỉ đáp: "Cảm ơn thầy. Nhưng bây giờ em chưa thể quyết định."
"Không gấp, không gấp, tôi không thúc giục em." Thầy Viên lập tức thay đổi giọng điệu: "Em cứ ngồi đây, hưởng điều hòa mát mẻ, ăn uống, còn cả buổi chiều, từ từ suy nghĩ, nếu một mình em không quyết định được, chúng tôi sẽ cử xe đến đón bố mẹ em đến, cùng nhau bàn bạc."
Ông chỉ thầy Tề Tư Hiền: "Em xem thầy chủ nhiệm của em còn ở bên cạnh giúp em nữa, tại sao thầy ấy lại đi cùng chúng tôi, sao không đi cùng ban tuyển sinh khác, đúng không?"
Tề Tư Hiền nói không nên lời.
Nếu không quen biết thầy Viên từ trước, ông ấy cũng không muốn dính vào vũng nước đục này.
Các lãnh đạo rất quan tâm, thầy Viên sang một bên trả lời điện thoại.
Còn hai anh chị sinh viên xinh đẹp lại đến bên cạnh Nguyên Dã, tranh thủ thời gian kẹp trái kẹp phải, vô cùng nhiệt tình.
Giữa chừng Nguyên Dã nhận được điện thoại của Xuân Tảo, biết được điểm của bạn gái, cậu không ngồi xuống nữa, nhìn quanh: "Em phải đi trước."
Thầy Viên vội vàng chạy đến níu giữ: "Nhanh vậy sao? Không phải chứ, Tiểu Nguyên, em nghe tôi nói này, em còn ý kiến hay yêu cầu gì, cứ nói với chúng tôi, có thể đáp ứng được chúng tôi sẽ đáp ứng hết, em đừng vội đi chứ."
Nguyên Dã mặt không đổi sắc: "Em không có yêu cầu gì, chỉ là muốn hỏi bạn gái em trước đã."
Thầy Viên sững người, nắm lấy tay cậu: "...Em, em đợi đã."
Ông nhíu mày, quay lại thì thầm hỏi Tề Tư Hiền.
Tề Tư Hiền cũng rất ngạc nhiên, không phải đã chia tay rồi sao? Lại quay lại rồi à? Là cô bé đó hả, ông cũng không rõ. Chỉ đành trả lời một cách mơ hồ: "Nghe nói em ấy có bạn gái, học văn, cũng học trường chúng ta, điểm khá tốt."
Thầy Viên lại hỏi thêm vài câu, lập tức sắp xếp lại suy nghĩ, quay lại vỗ ngực cam kết: "Bạn gái em cũng đưa đến luôn cũng được, Đại học Bắc Kinh chúng tôi – như mọi người đều biết – nổi tiếng với bầu không khí nhân văn, tự do, đa dạng, môi trường còn đẹp hơn cả công viên, đi dạo ven hồ Vị Danh, tận hưởng làn gió nhẹ, rất thích hợp để hẹn hò. Nếu bạn gái em thiếu điểm, thầy Viên nói trước ở đây, vẫn sẽ được tuyển thẳng. Cùng đến nhé! Không tách rời!"
Thiếu niên đứng thẳng đột nhiên im lặng.
"Tuyển thẳng?" Cậu cụp mắt xuống, sau đó nhếch mép cười, vẻ mặt tự hào, cũng nhìn sang với ánh mắt tin tưởng tuyệt đối:
"Cô ấy không cần."
___
Hai năm gần đây không cho phép truyền thông thổi phồng khái niệm thủ khoa, nhưng tin tức Nguyên Dã vinh dự đứng đầu tỉnh vẫn lan truyền khắp nơi. Giáo viên và học sinh Nghi trung truyền tai nhau cả online lẫn offline. Tên của thiếu niên tài sắc vẹn toàn này, như cơn mưa phùn, như khu rừng rậm rạp đang phát triển mạnh mẽ, nhanh chóng phủ sóng khắp khuôn viên trường, khắp khu học xá, khắp Nghi thành. Còn cư dân mạng trên các nền tảng mạng xã hội, cũng xin vía nườm nượp, bọn họ coi điểm số cao ngất ngưởng của cậu như ao cá chép cầu may.
Luôn theo dõi sát sao điểm số của bạn trai, Xuân Tảo đã đọc được tin Nguyên Dã là thủ khoa khối Tự nhiên của tỉnh trong nhóm lớp.
Trong phòng ngủ của cô vang lên một tiếng hét thất thanh.
Chị gái nghe thấy, bưng bát trứng đánh tan đến: "Em làm gì thế, điểm đã chắc rồi mà người lại hóa điên rồi à?"
Xuân Tảo nắm tay vung lên vung xuống, như đĩa hát bị kẹt, vui vẻ lặp lại năm chữ này: "Nguyên Dã là thủ khoa! Nguyên Dã là thủ khoa! Nguyên Dã là thủ khoa!"
"Wow!" Xuân Sướng há hốc mồm: "Cậu ấy giỏi vậy á?"
Xuân Tảo rưng rưng nước mắt: "Đúng vậy, cậu ấy chính là giỏi như vậy đấy."
Xuân Sướng hơi nhíu mày, nheo mắt: "Nhưng chị vẫn thấy em gái của chị là giỏi nhất."
Trong lòng Xuân Tảo nở hoa, phải hít thở sâu vài lần nhịp tim của cô mới dịu lại. Sau khi âm thầm trút bỏ cảm xúc, cô ngồi xuống cạnh giường nhắn tin cho Nguyên Dã: Anh trai thủ khoa, chào anh.
Nguyên Dã: Đâu giống thủ khoa, cảm giác mình giống tội phạm bị truy nã hơn, tiền thưởng còn cao nữa.
Xuân Tảo bật cười: Vậy bây giờ anh đã "trốn thoát" chưa?
Nguyên Dã: Rồi.
Xuân Tảo: Về nhà rồi à?
Khoảnh khắc vinh quang có một không hai trong đời này, dù có khúc mắc gì cũng nên cùng gia đình chia vui chứ.
Vậy mà Nguyên Dã lại trả lời: Chưa.
Xuân Tảo trợn mắt: Vậy anh đang ở đâu, không phải lại về căn hộ đang thuê rồi chứ?
Nguyên Dã trả lời khó hiểu: Anh đang, vinh quy bái tổ.
Sao cứ thích nói bóng nói gió thế. Xuân Tảo không hiểu: Cái gì cơ?
Nguyên Dã: Xuống đây.
Cậu lại gửi thêm một tin nhắn thoại, giọng nói hơi thở gấp của thiếu niên kèm theo tiếng gió vọng lại: "Anh sắp đến dưới nhà em rồi."
Xuân Tảo lập tức đứng dậy.
Sau đó mỉm cười toe toét.
Cô vội vàng xỏ dép lê, chạy ra cửa, còn chưa kịp thay đồ ngủ.
Xuân Sơ Trân đang bê đồ ăn lên bàn thấy vậy, vội vàng gọi cô lại: "Làm gì thế, sắp ăn cơm rồi, con lại chạy đi đâu nữa?"
Xuân Tảo thẳng lưng, tự tin đáp: "Nguyên Dã đang ở dưới nhà."
Xuân Sơ Trân khựng lại: "Cậu ấy đến làm gì? Đạt thủ khoa mà không về nhà à?"
"Mẹ kệ người ta đi!" Cô con gái lớn tiếng nói rồi cầm chìa khóa treo sau cửa, vui vẻ chạy xuống lầu.
Xuân Sướng đứng xem toàn bộ quá trình khịt mũi cười khẩy.
Xuân Sơ Trân quay lại nhìn con gái lớn, vẻ mặt khó tin: "Con bé vênh váo cái gì chứ? Có điểm cao rồi là muốn làm gì thì làm à?"
Xuân Sướng khịt mũi, xếp cốc thủy tinh lên bàn: "Người ta có bạn trai là thủ khoa chống lưng mà, không bắt bẻ được gì, mẹ còn quản được à? Dù sao thì con là chị còn quản không được."
Vừa dứt lời, cửa lại được mở ra, hai mẹ con trân trối nhìn Xuân Tảo chạy thẳng ra ban công, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Chạy ra khỏi hành lang, thiếu niên cao ráo, gọn gàng đã đứng ở đó, trên đầu là những tán cây xanh um tùm và ánh hoàng hôn rực rỡ.
Rõ ràng cậu chỉ mặc chiếc áo phông trắng đơn giản nhất, thậm chí vì làn gió thổi qua mang theo hơi nóng mùa hè, mái tóc đen của cậu còn hơi rối.
Nhưng Xuân Tảo vẫn ngay lập tức nghĩ đến hai câu thơ:
"Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh.
Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh"*
*Trích: Nhạc phủ thi tập, quyển 47
Bởi vì cậu không cần tô vẽ, và vẻ đẹp tự nhiên cùng sự tự tin độc nhất vô nhị.
Nét cười trong mắt Nguyên Dã càng đậm, dang rộng hai tay, ý cậu rất rõ ràng.
Xuân Tảo lập tức nhảy xuống bậc thang hành lang, lao vào vòng tay cậu.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
"Anh giỏi quá!" Cô vùi mặt vào ngực cậu, xúc động đến nỗi lắp bắp, đúng nghĩa là không biết nói gì hơn.
Bực thật, rõ ràng lúc xuống lầu trong đầu còn vang lên hàng ngàn câu ca ngợi, nhưng vừa gặp cậu, lại chỉ biết nói bốn chữ này.
Nguyên Dã áp cằm vào tóc mai cô, mãn nguyện: "Em cũng vậy. Còn giỏi hơn cả anh. Em đứng nhất, anh đứng nhì."
Dù sắp đón nhận sự chú ý của mọi người, vinh quang tột đỉnh.
Nhưng khoảnh khắc này, giây phút đầu tiên, cậu chỉ muốn cho riêng mình cô thấy.
Xuân Tảo ngọt ngào nhếch môi, đưa tay chọc chọc vào vị trí trái tim cậu: "Vinh quy bái tổ của anh là như thế này à?"
"Ừ." Cậu đáp nhẹ nhàng.
Nguyên Dã buông cô ra, đưa tay ra: "Quà của anh đâu."
Lúc này Xuân Tảo mới chớp mắt: "Ai mới vừa đạt thủ khoa đã đến tận nhà đòi quà chứ."
Nguyên Dã vô cùng thản nhiên nó: "Có đấy, anh nè."
Xuân Tảo khịt mũi, rút một tay đang đặt trên eo Nguyên Dã về.
Đầu ngón tay thon dài của cô cọ xát vào nhau, như biến ảo thuật, lấy ra một bông hoa sơn trà màu đỏ đang nở rộ – là một trong những chậu cây mà bố cô chăm sóc tỉ mỉ trên ban công ngoài trời ở nhà. Gần đây đúng vào mùa hoa nở, rất đúng dịp.
Nhưng vì cái ôm vừa rồi quá say mê, cô vô tình nắm bông hoa quá chặt, lúc này một vài cánh hoa bị rụng, cũng có phấn hoa dính vào lòng bàn tay.
Xuân Tảo giơ bông hoa lên: "Còn nhớ em đã nói, thời xưa người đỗ trạng nguyên sẽ cài hoa diễu hành trên phố không?"
Nguyên Dã hiểu ý, nghiêng người đưa mặt lại gần, rồi nghiêng đầu sang một bên: "Cài đi."
Xuân Tảo tháo chiếc kẹp tóc nhỏ màu đen dùng để kẹp tóc mái của mình, cố định bông hoa trà lên mái tóc dày của cậu, rồi mỉm cười hài lòng.
Nguyên Dã ngoan ngoãn đứng im, đợi cô làm xong, xác nhận đã chắc chắn, mới ngẩng đầu lên.
Xuân Tảo ngước mắt nhìn cậu, thầm kêu lên, cứu với—— sao lại đẹp trai và hợp như vậy chứ.
Ban đầu còn lo không hợp, giờ xem ra, chỉ có thể gọi là thêu hoa trên gấm*.
(*) Thành ngữ chỉ việc làm cho cái gì đã tốt đẹp càng thêm tốt đẹp, thêm phần hoàn hảo.
Bông hoa đó như ngọn lửa đỏ bất diệt.
Trang trí cho cậu, cũng được cậu làm rạng rỡ. Thiếu niên dưới ánh hoàng hôn, môi đỏ răng trắng, mãi mãi nổi bật giữa đám đông, mãi mãi tràn đầy sức sống.
—
Khi thiếu niên cài hoa xuất hiện ở cửa nhà, Xuân Sướng là người đầu tiên che miệng kinh ngạc, nháy mắt: "Ôi chao~ ý gì đây, thủ khoa Nghi trung đến nhà chúng ta cầu hôn rồi à?"
Rồi lại trêu chọc: "Đem đủ lễ vật chưa?"
Hai câu nói đùa, quả nhiên nhận được cú đánh mạnh tay từ Xuân Sơ Trân.
Mặt Xuân Tảo nóng bừng vì lời trêu chọc của chị gái, đứng chắn trước mặt bạn trai, ngẩng cổ lên: "Đừng nói linh tinh. Rõ ràng là Văn Khúc tinh ghé thăm, còn không mau ra nghênh tiếp."
Xuân Sướng hừ một tiếng, vẫn không nhúc nhích: "Liên quan gì đến chị. Chị đâu còn phải thi nữa, chị chỉ nghênh đón Thần Tài thôi."
Thấy con gái lớn ăn nói hàm hồ, Xuân Sơ Trân lại đánh vào tay cô ấy một cái, đi từ trong bếp ra, tìm cho Nguyên Dã một đôi dép lê nam dự phòng.
Nguyên Dã chào hỏi và cảm ơn.
Xuân Sơ Trân liếc nhìn cậu, khó hiểu: "Bông hoa trên đầu này là có ý gì vậy?"
Xuân Sướng trêu chọc: "Tình thú nhỏ của đôi trẻ đấy."
Xuân Tảo: "..."
Xuân Sơ Trân không nói gì thêm, bảo Xuân Tảo dẫn Nguyên Dã đi rửa tay, vào bàn ăn cơm.
Xuân Tảo vâng lời, hai tay nhanh chóng kéo lấy cánh tay bạn trai, tránh xa ánh mắt sắc bén của chị gái.
Xuân Sướng lắc đầu ngán ngẩm đi vào bếp, lấy thêm một bộ bát đũa và cốc rượu đặt lên bàn.
Xuân Tảo và Nguyên Dã đứng cạnh nhau trước chiếc gương nhỏ, Xuân Tảo nhón chân lên, định gỡ bông hoa hơi lạc lõng trên đầu cậu xuống.
Thiếu niên ngẩng đầu né tránh, lộ ra đường viền hàm dưới rõ nét: "Làm gì thế?"
"Cài cho vui thôi, nhìn lâu cũng buồn cười lắm."
"Không hề, anh rất thích."
Xuân Tảo vẫn muốn lấy xuống, Nguyên Dã cũng chiều theo lời cô.
Cậu dùng cách khác để trả lại bông hoa.
Nguyên Dã cúi xuống, cẩn thận cài nó lên tóc Xuân Tảo.
Cô gái trong gương đứng nghiêm trang, khi ánh mắt liếc sang khuôn mặt thiếu niên bên cạnh, lại là người đẹp hoa tươi tương xứng.
Sau khi hai người ra ngoài, Xuân Sướng lập tức nhận ra hai người trẻ tuổi này đã lén lút hoàn thành nghi thức trao đổi hoa, không khỏi ôm ngực như bị trúng tên, kêu lên đau đớn: "Mẹ ơi—— con cũng muốn yêu đương——"
Xuân Sơ Trân: "?"
Còn Xuân Tảo thì mặt đỏ bừng, cố nhịn cười đến cứng cả mặt.
Vài phút sau, bố Xuân Tảo, người vừa tham gia công bố điểm thi xong rồi vội vàng quay lại đơn vị làm thêm giờ, lúc này mới về, chính thức tham gia bữa cơm gia đình.
Nhìn thấy Nguyên Dã, đầu tiên ông sững người, không hỏi nhiều, sau đó chú ý đến bông hoa trên tóc con gái, mới ngập ngừng lên tiếng: "Bông... hoa này, sao trông quen quen thế nhỉ."
Xuân Tảo tiếp lời: "Không có, không phải, bố nhìn nhầm rồi."
Khóe môi Nguyên Dã khẽ cong lên, gắp miếng sườn xào chua ngọt mà Xuân Tảo gắp cho cậu, cắn một miếng, liền nghe thấy câu hỏi từ bên cạnh: "Cháu là thủ khoa, thi xong không về nhà còn đến nhà dì ăn chực à."
Đến từ mẹ của Xuân Tảo.
Nguyên Dã cụp mắt xuống, cười mà không nói, có chút ngại ngùng.
Xuân Sơ Trân vẫn thấy lạ: "Mẹ cháu không hỏi hả?"
"Là con nhất quyết kéo anh ấy lên ăn cơm, mọi người không ai được làm khó anh ấy!" Xuân Tảo bênh vực, lên tiếng thay cậu, rồi quay sang hỏi Nguyên Dã: "Có thể nói không?"
Nguyên Dã đặt đũa xuống: "Chuyện gì?"
Xuân Tảo hít một hơi: "Hoàn cảnh gia đình của anh."
Nguyên Dã: "Không sao, em cứ nói."
Xuân Sơ Trân bị những lời nói úp úp mở mở của hai người trẻ tuổi làm cho mơ hồ; còn Xuân Sướng, một trong những người biết chuyện, lập tức cắt ngang: "Mẹ Nguyên Dã ly hôn rồi, không còn ở trong nước nữa."
Mắt Xuân Sơ Trân mở to, nhìn chằm chằm Nguyên Dã vài giây, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh "gia đình ba người" mà bà đã từng gặp một lần, và những lời nói cay nghiệt của bà trong cơn giận dữ đêm hôm đó.
Lúc này trong lòng bà chỉ còn một suy nghĩ: Bà thật quá đáng.
Cũng khó trách con gái bà lại phản ứng như vậy.
Xuân Sơ Trân thầm hận chính mình, gắp một miếng cá to đặt vào bát Nguyên Dã, quan tâm hỏi: "Nhà cháu ở đâu, đến đây có xa không?"
Nguyên Dã không muốn giấu giếm, cũng không cần báo trước với Xuân Tảo, thẳng thắn nói: "Cháu thuê nhà ở khu bên cạnh."
Bây giờ cậu đã có đủ năng lực, cũng có đủ tự tin và dũng khí, cậu sẽ không lùi bước nữa, cũng sẽ không do dự nữa.
Từ nay về sau, cậu sẽ chỉ tiến về phía trước vì Xuân Tảo.
Xuân Sướng không khỏi trêu chọc, giọng điệu ghen tị: "Wow, đây chính là gần quan được ban lộc sao?"
Xuân Tảo ngại ngùng, nhét miếng vịt quay vừa gói vào miệng chị gái.
Xuân Sơ Trân liếc nhìn con gái mặt dần đỏ lên, tặc lưỡi, nhìn sang Nguyên Dã, dịu dàng nói: "Sau này đến ăn cơm thường xuyên nhé."
—
Vài ngày sau, cuối cùng Xuân Tảo cũng tra được điểm số cụ thể của từng môn bị ẩn đi mấy ngày nay của Nguyên Dã trên máy tính xách tay ở căn hộ đang thuê của cậu.
Ngữ văn 133, Toán 149, Anh 144...
Lý Hóa Sinh lại là điểm tuyệt đối, tổng điểm 726.
Nghe nói người đứng thứ hai là 721, cậu hơn người ta đến 5 điểm, lại là người dẫn đầu vượt trội, không còn gì phải bàn cãi, vẫn là người cao vời vợi như mọi khi.
Đồ biến thái, đồ quái vật.
Vừa vui vừa tự hào lại hơi khó chịu, Xuân Tảo tắt trang tra điểm, quay đầu liếc nhìn Nguyên Dã đang dựa vào đầu giường lướt game, không còn lười biếng nữa, lập tức mở sách vở ra, quyết tâm trở thành vua học tập. Cô mở Baidu, chuẩn bị tìm kiếm khóa học online về Photoshop mà cô đã quan tâm từ lâu để nghiên cứu.
Kết quả kéo thanh tìm kiếm xuống, lại vô tình thấy lịch sử tìm kiếm trước đây của chủ máy:
"Làm thế nào để hôn cho con gái thấy thoải mái hơn"
"Làm thế nào để hôn cho con gái say mê hơn"
"Làm thế nào để hôn cho con gái thích mình hơn"
...
Tay Xuân Tảo đang đặt trên chuột liền đưa lên che miệng mũi, cố nhịn cười.
Mặt cô đỏ bừng, bình tĩnh lại một lúc, mới gãi đầu, chụp màn hình lại, gửi cho Nguyên Dã để trêu chọc.
Có thể khiến một thiên tài bẽ mặt, sao lại không làm chứ.
Nguyên Dã vừa kết thúc một ván game, chuyển sang màn hình dọc để xem Weixin.
Cậu mở bức ảnh mà Xuân Tảo vừa gửi cách đây vài giây, sững người một chút, rồi nghiêng đầu mỉm cười.
Còn trong tầm mắt, vai của cô gái ngồi đó vẫn đang run nhẹ.
Cười à?
Nguyên Dã không chút do dự đứng dậy khỏi giường, bước tới, chống tay lên lưng ghế để giữ cô lại, sau đó nâng cằm cô lên, cúi xuống, khóa chặt môi cô.
Nếu cô cứ thích chọc vào ổ kiến lửa.
Vậy thì cậu chỉ có thể không phụ lòng mong đợi, kiểm tra thành quả học tập thôi.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu tử ngươi