Đó là một đêm bùng nổ thông tin của Minh Tư giáo dục, số lượng giao dịch lên tới hàng triệu khi đạt đỉnh hơn nửa bị hủy lúc kết thúc livestream. Phụ huynh mới lẫn cũ đều lấy video chất vấn trong nhóm, đòi lời giải thích và sự thật.
Giáo viên cùng tư vấn viên đều bận rộn xử lý từng trường hợp, mượn cớ "mâu thuẫn giữa bố con do bất đồng trong việc điền nguyện vọng" làm công tác ứng phó khẩn cấp.
Giải quyết gần xong, Nguyên Ngật mới rảnh tìm con trai tính sổ.
Trong cơn tức giận, ông gọi điện thoại, nhưng đầu dây bên kia hiện thông báo máy tắt.
Hiện tại Nguyên Dã đang ở đâu, ông hoàn toàn không biết.
Ban nãy máu dồn hết lên não, đầu ông đau nhức. Lúc này, lòng đầy tức giận đan xen nhục nhã không biết trút nơi nào, ông đành đập mạnh vô lăng, rút điếu thuốc hút.
Đồng thời, Xuân Tảo cùng Nguyên Dã đi dạo bên ngoài.
Sau khi thiếu niên ném quả bom tấn náo loạn sự kiện, cậu nhanh chóng rời trụ sở chính của Minh Tư, nơi mọi người ngơ ngác.
Cởi nút áo sơ mi trên cùng, hòa mình vào không khí đêm trong lành, cảm giác ngột ngạt từ buổi livestream dần tan biến.
Cậu nhắn Xuân Tảo: "20 phút nữa đến cổng khu nhà em", rồi tắt điện thoại, cách ly tất thảy phiền nhiễu.
Khi ấy, nhà Xuân Tảo chỉ có cô và bố.
Mẹ cô dọn xong bát đĩa liền tới phòng chơi bài để kịp ván bài thứ hai buổi tối.
Đoán mẹ sẽ không về nhà trước 10 rưỡi, Xuân Tảo mạnh dạn bước khỏi phòng ngủ, báo người bố chăm chú xem bóng đá, xuống lầu.
Vừa ra tiểu khu, cô thấy Nguyên Dã đứng dưới bóng cây.
Áo sơ mi trắng của thiếu niên quá nổi bật, sạch sẽ như giặt qua ánh trăng, hay nói cách khác, chính cậu là ánh trăng.
Cậu nghiêng đầu nhìn, vẫy tay. Khuôn mặt bình thản.
Xuân Tảo vội chạy đến.
Cô vẫn hồi hộp, vẫn đắm chìm trong hành động dũng cảm của cậu hồi kia: "Anh thật sự chạy thoát được à."
"Gì," Nguyên Dã cúi xuống, ống tay áo xắn lên lộ cánh tay săn chắc: "Anh thoát được khiến em thất vọng hả?"
Xuân Tảo khẽ nhếch miệng, vừa châm chọc vừa khen ngợi: "Khâm phục, ngưỡng mộ, quỳ sát đất."
Nguyên Dã nhún vai, tiếc nuối: "Tiếc là Nguyên Ngật xem livestream ở văn phòng, không thể chứng kiến cảnh ông ấy mất mặt."
Xuân Tảo lo lắng: "Anh không sợ bị đánh sao?"
Nguyên Dã lạnh mặt: "Ông ấy tìm anh nổi không? Đánh anh nổi không?"
Xuân Tảo giả vờ khinh bỉ: "Vậy tối nay gọi em ra làm gì? Không phải vô gia cư xin em thu nhận đấy chứ?"
Nguyên Dã hơi nheo mắt.
Bạn gái cậu.
Dạo đây nói chuyện khá ngạo mạn, cần dạy dỗ.
Nghĩ thế, cậu liền dùng tay bóp má cô, lực mạnh tới nỗi miệng cô phồng lên.
Xuân Tảo vỗ cánh tay cậu, nhưng cậu nhất quyết không buông, còn tăng lực.
Cô gái khó phản kháng, nói ấp úng: "Làm (gì) vậy? (Buông) ngay."
Nguyên Dã bước nửa bước, cúi đầu hôn một cái, đối diện ánh mắt đen láy của cô gái, sau đó gan dạ áp sát lần nữa, tự đắc thả tay: "Đi cùng anh đến một chỗ nhé?"
Xuân Tảo xoa má, không vui: "Đâu?"
"Đến rồi biết."
"Xa không?" Xuân Tảo chỉ phía cửa sổ sáng rực, biển hiệu nổi bật "Phòng bài Lưu tỷ": "Mẹ em chắc 10 rưỡi sẽ về nhà đó."
Nguyên Dã liếc đồng hồ: "Vậy chúng ta nhanh lên."
Vừa dứt lời, cổ tay Xuân Tảo bị nắm lấy, hai người chạy như bay trong gió.
Ánh đèn thành phố tựa cát vàng, cành cây hoa lá đung đưa, tất cả đều lùi phía sau. Gió đêm hè thổi tung làn áo hai người, mái tóc ươn ướt của Xuân Tảo cũng bay phấp phới. Chạy khoảng vài trăm mét, cô kéo mạnh Nguyên Dã dừng chân, chống tay thở hổn hển:
"Anh! Em tắm rồi! Đây là mùa hè! Nhiệt độ ban đêm 28 độ đấy!"
Nguyên Dã cười khẽ: "Về tắm lại là được."
Xuân Tảo giả điếc, lập tức muốn tìm bậc thềm bên đường nghỉ ngơi.
Nguyên Dã: "Trước kia em nhảy dây nửa tiếng mỗi ngày, luyện tập đi đâu hết rồi."
Xuân Tảo ngồi bệt xuống: "Dù sao em phải nghỉ, nhất quyết không chạy nữa, thiên vương lão tử đến em cũng không chạy."
Đôi chân mặc quần dài đen bước tới trước, xoay giày thể thao 180 độ, che khuất tầm mắt cô bằng tấm lưng rộng rãi sạch sẽ.
Thiếu niên quỳ một gối trước mặt quay đầu: "Nào, công chúa."
Xuân Tảo mỉm cười, mất tự nhiên vuốt tóc mái: "Không cần đâu."
Với... không tốt lắm.
Người này mới chạy trốn thế giới tới bên cô, nương tựa cô, mà cô lại "ức hiếp" như vậy, thật không phải quân tử.
Xuân Tảo tỏ vẻ phút chốc có tinh thần, đứng dậy, nhảy mấy cái: "Em nghỉ xong rồi, giờ tràn đầy năng lượng."
Nguyên Dã đứng thẳng, cười hỏi: "Em sạc nhanh à?"
Xuân Tảo: "Ừm, tiết kiệm năng lượng, hiệu quả lâu dài, thân thiện môi trường, anh không biết sao?" Nói xong bước nhanh về phía trước, giống thi đi bộ.
Nguyên Dã đuổi theo, từ phía sau khoác vai cô, bình thản dựa vào người cô, "Lợi hại ghê? Em cõng anh đi."
Xuân Tảo bước chậm, thở không ra hơi: "Tránh ra."
......
Trong lúc đùa giỡn, Xuân Tảo không biết đã bị Nguyên Dã dẫn vô một con ngõ nhỏ.
Cô chú ý đường vắng vẻ tăm tối: "Đi đâu thế?"
"Uống rượu, đi không?"
Xuân Tảo ánh mắt lóe sáng: "Hả?"
Nguyên Dã rủ mắt: "Cái 'hả?' của em là thái độ gì, muốn đi hay không?"
Xuân Tảo suy nghĩ chút: "50 50."
Cô buột tay giơ khoảng cách nhỏ: "Em chỉ uống xíu thôi."
Nguyên Dã cười khẽ: "Ừ, còn 200m nữa là đến."
Khi chữ "Thực Phân" xuất hiện trước mắt, hứng thú của Xuân Tảo lập tức tăng cao. Cô vốn thích tiệm nhỏ mang phong cách tao nhã độc đáo, huống chi nó còn ẩn mình tạo thành thế giới khác.
Nguyên Dã bước lên kéo rèm cuốn, ra hiệu cô vào trước, mình theo sau.
Người phụ nữ mặc sườn xám hoa vàng tím đứng sau quầy ngó sang, dừng lại.
Nguyên Dã nhìn cô ấy: "Chủ quán, còn chỗ không?"
Cô Tần mỉm cười: "Có," cô nhìn Xuân Tảo hai giây, chỉ một chỗ: "Ngồi đó đi."
Chẳng bao lâu, người phụ nữ đem thực đơn tới.
Quán rượu khá đơn giản, chủ yếu là bia thủ công. Nghĩ đến việc Nguyên Dã lúc này không tiện mở điện thoại, Xuân Tảo vỗ ngực, hào phóng nói: "Hôm nay em đãi, anh muốn uống gì?"
Nguyên Dã ngẩng đầu: "Em chọn rồi à?"
Xuân Tảo đáp: "Em nghĩ là... bia hoa quả tươi."
Nguyên Dã nói: "Vậy anh uống lúa mạch hiệp sĩ."
Thiếu niên vẫy tay gọi người, Xuân Tảo đánh dấu hai loại rượu này, chọn thêm ba món ăn kèm, rồi mới trả thực đơn, cầm điện thoại lên: "Em quét mã hay sao?"
"Không cần đâu," người phụ nữ trung niên dáng người thon thả mỉm cười: "Cô mời hai đứa."
Xuân Tảo kinh ngạc: "Dạ? Tại sao ạ?"
Người phụ nữ nghiêng cằm về phía Nguyên Dã: "Bạn trai cháu đẹp trai."
Nói xong nhẹ nhàng rời đi.
Xuân Tảo: "?"
Cô không thể tin nổi nhìn Nguyên Dã: "Còn có thể như vậy hả?"
Thiếu niên đối diện vẫn diễn, chống cằm nghiêm túc: "Biết mình được hưởng lợi nhiều thế nào rồi chứ."
"... Anh đừng đắc ý."
Cô Tần rất nhanh bưng hai cốc bia vàng trong suốt, miệng cốc sủi bọt trắng xốp.
Nguyên Dã không giấu nữa, lịch sự gọi: "Cảm ơn cô Tần."
Người phụ nữ ngừng tay đặt cốc, mặt bất mãn: "Nhanh thế đã kết thúc rồi á?"
Nguyên Dã cười khẽ, quan sát Xuân Tảo đang ngơ ngác.
Hai cốc bia không khó phân biệt. Cốc của Xuân Tảo có mùi hoa quả nhiệt đới, còn của Nguyên Dã là mùi lúa mạch tươi mát.
Cô gái không vội uống, thông suốt: "Hai người quen nhau à?"
Nguyên Dã "ừ" một tiếng: "Cô ấy là bạn mẹ anh."
Xuân Tảo quay đầu nhìn bóng dáng mảnh mai sau quầy: "... Anh không nói sớm." Cô chưa chào hỏi nữa.
Nguyên Dã im lặng cười, vừa định cầm cốc lên uống, liền bị cô gái trước mặt gọi: "Ê."
Cậu giương mắt: "Hả?"
Xuân Tảo nâng cốc bia của mình: "Bọn mình quên cụng ly."
Nguyên Dã cười cười, bình thản giơ cốc, không vội cụng: "Cần chúc không?"
Xuân Tảo vốn coi trọng nghi thức: "Cần."
"Em nói đi. Văn em giỏi."
Xuân Tảo trầm ngâm: "Chúc bọn mình — tiền đồ như gấm —" Nói xong thì đưa cốc tới gần.
Nguyên Dã lùi cốc, không hài lòng: "Thế thôi?"
Xuân Tảo: "Anh muốn gì nữa?"
Nguyên Dã: "Chúc bọn mình, tiền đồ như gấm," dừng một chút: "trăm năm hòa hợp."
Dứt lời, cốc lập tức cụng nhau, tiếng kính trong trẻo vang vọng, tựa lời thề, cũng tựa hòa âm.
Xuân Tảo tuy vui mừng vẫn ra vẻ: "Gì vậy trời, nghe sến quá."
Nguyên Dã không để ý: "Có câu, th.ô t.ục tức phong nhã."
___
Uống hơn nửa cốc bia, Xuân Tảo bắt đầu ợ. Cùng lúc, cô Tần đến bàn họ trò chuyện, hỏi han điểm thi và nguyện vọng hai đứa nhỏ. Cuối cùng khen ngợi Xuân Tảo không ngớt, khen Nguyên Dã thật tinh mắt.
Ăn uống no nê, hai người tới quầy bar thanh toán.
Xuân Tảo nhất quyết trả tiền, cô Tần đành chiều theo ý cô.
Khi mở khóa điện thoại, Nguyên Dã vô tình thấy hình nền của cô gái, không nhịn nổi cười.
Đợi cô quét mã xong, bước ra ngoài, thiếu niên ranh mãnh nhìn cô: "Em rất yêu bản thân nhỉ?"
Xuân Tảo khó hiểu: "Ý anh là sao?"
Nguyên Dã nói: "Hình nền điện thoại của em, hình như là ảnh em phải không?"
Xuân Tảo cạn ngôn.
Tay Nguyên Dã đút túi quần: "Sao không dùng ảnh chụp chung? Tấm sau khi thi đại học ấy." — Bởi vì, hiện tại cậu đang sử dụng tấm đấy.
Xuân Tảo trầm mặc vài giây, bật điện thoại, giơ nó trước mặt cậu: "Nhìn rõ, đây chính là ảnh chúng ta chụp chung."
Nguyên Dã ngắm kỹ.
Giữa màn hình, cô gái mặc đồng phục giơ tay chữ V, cơn gió nhè nhẹ thổi bay mái tóc mỏng manh, khóe mắt cô cong cong, nụ cười dịu dàng.
Phát hiện nền là bãi cỏ sân trường, Nguyên Dã đoán, tấm này được chụp vào ngày tốt nghiệp.
Chất lượng hình ảnh khá tốt, chắc hẳn nhờ thiết bị đắt đỏ.
Nhưng Nguyên Dã vẫn hoài nghi từ "ảnh chụp chung": "Hả?"
Xuân Tảo chỉ bóng người cao gầy mờ ảo sau lưng mình: "Anh nè."
Cô giải thích thêm: "Cuối tháng tư chụp tốt nghiệp, kết thúc buổi chụp bọn mình có thể hoạt động tự do í, lúc đó lớp (1) (2) (3) đều ở sân trường, em luôn... lén ngắm anh mà không thể tìm anh chụp chung, tâm trạng hơi buồn..."
Cô gái như trở về tình cảnh ngày ấy, khóe miệng trùng xuống, có chút mất mát: "Đồng Việt phát hiện. Cậu ấy mang theo máy ảnh nhỏ nên hứa sẽ chụp cho em một bức cá nhân. Đặc biệt, cậu ấy còn tìm góc rất lâu để anh xuất hiện trong khung hình."
"Vài ngày sau kỳ thi đại học, cậu ấy gửi em ảnh ngày hôm nọ, trong đó có tấm này."
"Lúc đó em mới biết anh cũng góp mặt vào bức 'ảnh cá nhân' này. Dù không rõ lắm, nhưng cậu ấy nói với em rằng anh đang nhìn em. Coi như bù đắp cho sự tiếc nuối khi ấy."
Đáy mắt Xuân Tảo lại tràn ngập ý cười, cô lẩm bẩm: "Đợt này em hẵng còn ở nhà, sợ mẹ thấy, không dám đặt nền quá lộ liễu nên chọn tấm kia."
"Tuy nhiên chắc chắn nó là ảnh chúng ta chụp chung."
Nguyên Dã ngẩn người.
Cậu đứng trước cửa Thực Phần dưới ánh sáng hoàng hôn, trầm ngâm suy nghĩ. Xuân Tảo chưa kịp hỏi chuyện, cậu đã kéo tay cô, về quán rượu.
Cô Tần thấy hai người về, bất ngờ: "Quên đồ hả?"
Nguyên Dã lấy điện thoại Xuân Tảo đưa cô ấy: "Cô Tần, tiện chụp hộ chúng cháu một tấm được không?"
Cô Tần cười: "Bây giờ sao?"
"Vâng." Nguyên Dã nghiêm túc: "Với cả, cô có thông tin liên lạc của mẹ cháu không ạ?"
Cô Tần sững sờ: "Chỉ có E-mail, cháu cần không?"
Nguyên Dã cười nhạt: "Được ạ."
___
Xuân Tảo không thực sự muốn chụp ảnh trong tình huống trên. Cô không makeup tỉ mỉ, mặc áo phông rộng thùng thình, tóc còn rối bù vì chạy, thế mà cô Tần liên tục chụp và khen ngợi:
"Trẻ trung thật tốt, mặt đầy collagen, chụp kiểu gì cũng đẹp."
Chọn một tấm cười tự nhiên rạng rỡ nhất, Nguyên Dã buông cánh tay khoác vai Xuân Tảo, gửi ảnh vào hộp thư Q.Q của cô, điền ô người nhận bằng email mẹ.
Xuân Tảo kéo cậu, hoảng sợ hỏi: "Anh định gửi tấm này cho mẹ anh á?"
"Ừ." Nguyên Dã gật đầu.
Xuân Tảo xấu hổ: "Em không chính thức lắm..."
Nguyên Dã: "Em muốn chính thức thế nào? Giấy hôn thú?"
Xuân Tảo: "..."
Cô Tần nghe thấy liền cười phá lên.
Nguyên Dã nhanh chóng gõ nội dung thư, hầu như không cần suy nghĩ, đúng hơn là hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Xuân Tảo đứng sau lẩm nhẩm:
"Mẹ,
Con tìm được '42' của mình rồi."
Dân tự nhiên đều như vậy à, viết thư mà tưởng giải mật mã, Xuân Tảo mờ mịt: "42 là gì?"
Nguyên Dã cười không đáp, giữ bí mật.
Trên đường về, dù bạn gái có cố tình gây sự hay tò mò thế nào, cậu vẫn nín họng.
Gần đến khu nhà, điện thoại Xuân Tảo rung trong túi quần, cô vội rút, hóa ra là thông báo email trả lời.
Không ngờ phản hồi nhanh quá trời, cô mừng rỡ đưa điện thoại cho Nguyên Dã.
Nguyên Dã áp sát, cùng cô xem.
Bờ kia đại dương gửi tệp đính kèm hình ảnh. Một bức chân dung hai người, bên trái là phụ nữ tóc ngắn với nụ cười quyến rũ, răng trắng mày ngài, sắc mặt hồng hào, hẳn là mẹ Nguyên Dã. Bên phải bà là soái ca trẻ tóc vàng xoăn, mũi cao, mắt sâu, da trắng. Mặt họ kề nhau, trông cực thân thiết sống động.
Xuân Tảo bật cười do nội dung không biết thực hư của bà: "Tiểu Dã, chúc mừng con. Thật trùng hợp, đây cũng là người hẹn hò thứ 42 của mẹ."
Nguyên Dã bái phục cười vang, ngắm người phụ nữ trong ảnh hồi lâu, rồi tắt điện thoại, trả Xuân Tảo.
Xuân Tảo cảm thán: "Mẹ anh thật là... tấm gương của bọn mình."
Nguyên Dã nhíu mày, giơ tay nắm gáy cô, giả vờ cảnh cáo: "Em đừng học mẹ anh."
Xuân Tảo bình thản lặp lại: "Tấm gương của bọn mình."
"Nói lần nữa?"
"Tấm..."
Nguyên Dã tới gần, đột ngột, chặn lời cô.
Xuân Tảo không chịu hối cải: "Tấm gương... ừm."
Lại bị chặn giữa chừng.
Xuân Tảo không thể đối phó cậu, vừa lau nước bọt không phải của mình, vừa dùng cách tấn công khác: "Đồ phiền phức —"
Nguyên Dã gạt tay cô, cầm, vui vẻ chấp nhận miêu tả này: "Ngày đầu tiên anh phiền phức hả?"
"Anh ngày càng phiền phức hơn."
"Vậy thì em sẵn sàng tâm lý đi. 1 năm có 365 ngày, cứ 4 năm có 1 năm nhuận, 100 năm là 36525 ngày, tính toán dần, lúc đó anh sẽ phiền phức mức nào."
"......" Tha cô. Kẻ yếu toán buông xuôi, hai tay đầu hàng.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Còn hai chương nữa sẽ kết thúc chính văn
Ai quên mất cái 42 thì có thể đọc lại chương 45.