Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 158

Ba mươi chuôi cự phủ xoay tròn tốc độ cao như là nụ hôn tử thần, nơi nó đi qua không gì không phá được, dưới sức mạnh của cự phủ, binh lính mặc trọng giáp như là đậu hủ bị dao ăn phân thành hai, dễ dàng bị xé rách, từng ánh mắt khó tin nhìn vào thân thể của chính mình bị chém ngang thành hai đoạn, phía dưới phần eo còn đang chạy băng băng mà phần trên thì dừng ngay tại chỗ. Lực lượng thật lớn trực tiếp xuyên qua thân thể binh sĩ, tàn phá khôi giáp cùng trường kiếm trong tay, tứ chi bị chém rụng cùng mũi kiếm gãy văng khắp bầu trời, máu loãng phun lên đem không trung nhuộm thành màu đỏ. Không ai có thể chống đỡ được sự cuồng bạo của tử thần cự phủ, tiếng kêu thảm thiết thoáng trì hoãn một chút rồi lại phóng lên cao, có kẻ gãy chân cụt tay nhất thời không chết được, ôm miệng vết thương kêu lên thảm thiết…

Đây là một phiến địa ngục nhân gian.

Thổ hệ võ sĩ kia không phải là chưa trải qua chiến trường, nhưng lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một màn huyết tinh tàn khốc như thế, ở bên cạnh hắn là một binh lính bị chém đứt đùi, tên võ sĩ nhận ra chủ nhân chiếc đùi nằm lại kia —— không đến ba phút trước, còn đang hưng phấn nhe răng cười lên, ở phía sau mình chạy như điên, lợi kiếm trong tay nặng nè gõ vào ngực, vội vã muốn xông lên trước cướp sạch một phen, nhưng giờ phút này toàn bộ dục vọng đều tan thành mây khói, một sinh mệnh tươi sáng đã trở thành một đống thịt nát.

Cự phủ xoay tròn mang theo lực lượng khủng bố, sản sinh ra ba mươi cái thông đạo tử vong dài năm sáu thước, sau đó hết lực cắm trên mặt đất.

Chỉ một lần tập kích, hai trăm trọng trang kỵ binh của Shenhua quốc tổn thất ít nhất một phần tư.

Kẻ may mắn còn sống sót bị huyết tinh đầy trời nhuộm đỏ, khôi giáp cùng khuôn mặt dính đầy thịt nát cùng máu tươi, tử vong cùng huyết tinh làm bọn hắn sợ hãi, cũng làm cho người chết lặng, bên tai vọng lại tiếng kêu thảm của đồng bạn còn chưa chết. Đám binh lính liên quân trong khủng hoảng do dự một khoảng ngắn ngủi, rất nhanh gầm lên cố lấy lại dũng khí xông về phía trước.

Bởi vì đối diện bọn hắn là hơn ba mươi tráng hán đã ném cự phủ, lúc này đã không còn vũ khí trong tay.

- Xông lên giết chết bọn hắn, báo thù cho các huynh đệ.

Thổ hệ võ sĩ đứng lên mặt đất, rống giận xông tới phía trước.

Nhưng là...

Hành động kế tiếp của ba mươi tráng hán làm cho binh lính liên quân đang nhập tràn cừu hận muốn hộc máu, chỉ thấy đám đại hán trước đó khí phách vô song đột nhiên ôm đầu hướng hai bên tản ra, chia làm mười lăm người một tiểu đội, trực tiếp chạy trốn. Không còn sức nặng của cự phủ, ba mươi người chạy so với thỏ còn nhanh hơn, rất nhanh liền vượt qua 2 cánh của binh lính liên quân, sau đó chạy vào bụi cỏ màu vàng xa xa, giống như là sát nhập vào trong bụi cỏ, biến mất không thấy gì nữa!

- Đám hèn nhát!

- Đê tiện!

- Đào binh đáng xấu hổ!

- Giòi bọ nhát gan!

Binh lính liên quân cùng nhóm quốc vương nhìn mấy thân ảnh trốn chạy, thở hổn hển một hơi, quả thực bị tức đến sắp hộc máu. Bị ba mươi tráng hán một người một phủ làm ra tổn thất lớn như vậy, thật không dễ sống đi, ai biết chưa kịp đòi lại một chút lợi tức, đối phương đã không chút phong độ chạy biến, quả thực giống như là điên cuồng tụ lực lại đánh vào trong không khí, loại cảm giác không chỗ dùng sức này khiến cho người ta nổi điên!

Cũng may quốc vương Hương Ba Thành đối diện còn chưa có chạy trốn.

Tôn Phi rất nhanh liền hấp dẫn được cừu hận của bọn hắn.

- Xông lên a! Chém chết quốc vương bọn chúng!

Binh lính liên quân ở vào trạng thái điên cuồng, như là phát điên cả, nghiến răng nghiến lợi hướng tới trận địa Hương Ba Thành vọt tới, bọn hắn thề phải bắt được tên quốc vương chết tiệt kia, đem cự phủ cắm vào người hắn mới thỏa mãn. Truyện được copy tại TruyenGGG.Com

Đối diện.

Trên đồi núi, cờ lệnh màu đỏ lại lóe lên.

Phía trước thế trận Hương Ba Thành là hơn mười tinh thiết tháp thuẫn thật lớn bắt đầu di chuyển, cũng không phải hợp lại ở giữa tạo thành phòng ngự, mà tách sang hai bên, đem một trăm thành quản và quốc vương của mình ở phía sau để lộ ra trước mặt lưỡi đao của liên quân.

Lúc này trận hình của Hương Ba Thành quỷ dị vô cùng, hình dáng chữ "Ao" lõm vào (凹 ), lộ ra một loại quỷ dị, làm cho người ta cảm giác căn bản không phải là phòng ngự, mà giống như là nữ nhân điệu bộ lả lơi, tư thế khiêu gợi, chờ đối phương điên cuồng dùng sức chà đạp chính mình.

Tôn phi vỗ vỗ đại hắc cẩu, không nhanh không chậm thối lui từng chút một trên đồi.

Động tác này trong mắt cửu quốc liên quân cùng với chạy trốn không khác gì nhau, càng thêm kiên định khí thế xung phong.

Nhưng đối với Tôn Phi mà nói, hắn thật ra chỉ đến đứng cùng bọn nhỏ mà thôi.

Đám hài tử này đều là những đứa trẻ xuất sắc trong Hương Ba Thành văn võ học hiệu, đại bộ phận đều xuất thân nghèo khổ, là những người đạt được "Quốc vương học bổng" của trường học, là mấu chốt cho tương lai phát triển Hương Ba Thành. Cho nên, hôm nay Tôn Phi mới kiệt lực bác đi ý kiến của đông đảo, đem nhóm tiểu tử này dẫn tới nguy hiểm trên chiến trường, chính là muốn làm cho chúng gần gũi cảm thụ chiến tranh tàn khốc cùng thay đổi thế cục phức tạp trong nháy mắt.

- Các hài tử của ta, không cần e ngại, hãy mở to mắt, hảo hảo xem một màn này, xem xem phụ thân của các ngươi chiến đấu cùng kẻ xâm lược đáng giận này như thế nào, dùng tâm của các ngươi cảm thụ không khí chiến trường đi, bởi vì một ngày nào đó, các ngươi cũng làm một việc giống như bậc cha chú của mình hiện tại, vì bảo vệ gia đình và ngôi nhà của mình, cầm lấy đao thương ra chiến trường, nhớ kỹ, bất kỳ một học sinh nào của Hương Ba Thành cho dù là làm một thân phận hèn mọn nhưng cũng phải là binh lính dũng cảm, không thể làm một tướng quân cao cao tại thượng nhưng lại là lá gan chuột nhắt!

Tôn Phi nói xong, đưa ánh mắt cổ vũ lướt qua từng đứa nhỏ, đột nhiên lớn tiếng hỏi:

- Hiểu chưa?

- Hiểu được! Hiệu trưởng!

Nhóm tiểu tử kia trăm miệng một lời đáp, nhất tề gật đầu, trong ánh mắt không chút che dấu sùng bái cùng tôn kính, làm cho Tôn Phi có cảm giác lâng lâng.

Mà lúc này, binh liên quân rốt cuộc vọt tới trận địa Hương Ba Thành không đến mười thước, hơn năm mươi thành quản đứng nguyên tại chỗ, chính là bày ra tư thế giơ thuẫn nắm thương, đứng nguyên tại chỗ, không chút nào đem đám hung thần ác sát sắp xông lại để vào mắt.

- Giết sạch bọn hắn!

Thấy được ánh rạng đông thắng lợi, thổ hệ võ sĩ chạy đầu tiên liên quân vung tay hô to, cổ vũ sĩ khí bên mình.

Nhưng đúng lúc này, biến hóa kỳ dị đột nhiên xảy ra...

Bầu trời trong xanh không mây đột nhiên không biết cớ gì sáng lên từng chuỗi đủ mọi màu sắc rực rỡ, như là thần quang muôn màu muôn vẻ lóe ra.

Tựa hồ cảm thấy gì đó, thổ hệ võ sĩ kinh ngạc thoáng ngẩng đầu, sau đó đập vào mắt hắn là một màn khiến cho hắn tuyệt vọng thay thế nét tươi cười còn đọng lại trên mặt. Trong ánh mắt hắn, hoảng sợ thật lớn trong nháy mắt nở rộ:

- Không…

Oanh!

Răng rắc!

Hô lạp lạp!

Một giây sau, đủ mọi màu sắc thần quang bắn xuống mặt đất, tai nạn đáng sợ buông xuống——tiếng nổ mạnh kịch liệt, vụn băng bắn tung tóe, dòng điện đáng sợ cùng độc khí âm hàn nháy mắt liền bao phủ liên quân xung phong. Hỏa diễm, hàn băng, sấm sét cùng kịch độc từ trên trời giáng xuống mang theo sát thương không thể tưởng tượng được, cướp đi vô số sinh mệnh, tiếng thét chói tai cùng bi thảm vang lên hết đợt này đến đợt khác…

- Là ma pháp sư! Bọn hắn có ma pháp sư …

- Trúng kế, trúng kế… Mau lui lai.!!!

- Mẹ ơi, cứu... cứu con, cứu con…

- A, chân của ta, chân của ta đâu rồi…

Mang theo cừu hận cùng dục vọng, liên quân trong nháy mắt bị đánh cho mê muội, chạy trước tiên là nhị tinh thổ hệ võ sĩ vốn chưa kịp né tránh đã bị một mũi hỏa tiễn cùng lôi tiễn bắn tới, cả người ngã xuống như một đống thịt thối, một cái nhị tinh thổ hệ đấu khí lại không cứu được tính mệnh hắn, khôi giáp trên người lại không ngăn cản được đợt tập kích này chút nào.

Mà ở phía sau hắn, trọng trang bộ binh Shenhua quốc nháy mắt gặp phải tai họa ngập đầu.

Cương thiết là chất dẫn điện tốt nhất, hàn khí cực lạnh cùng nhiệt khí cực nóng có thể làm cho khôi giáp nhanh chóng vỡ ra, hơn một trăm trọng trang bộ binh trước đó may mắn thoát được cự phủ phi tập cơ hồ không có chút sức phản kháng, khôi giáp cứng rắn bằng tinh thiết ngược lại thành lợi khí giết chết bọn hắn, trong thời gian ngắn, cơ hồ toàn bộ rất nhanh đã bị tiêu diệt ở cách trận địa Hương Ba Thành mười thước, thậm chí có những tên không bị cung tên bắn chết còn thảm hại hơn, trực tiếp bị chết cóng hoặc là chết cháy bên trong khôi giáp.

Cán cân thắng bại trong nháy mắt đảo điên.

Mà thẳng đến sau đó, liên quân quốc vương xa xa cùng đám binh lính nhìn đội xung phong đang lâm vào hỗn loạn mới hồn bay phách lạc phát hiện nơi phát ra công kích ma pháp —— không biết từ khi nào, toàn bộ đám "Hậu cung phi tử" trong sáu cỗ xe ngựa kia lại xuất hiện trước xe ngựa, ỗi người cả người đều tán phát ma pháp dao động mênh mông, tay cầm Trường Cung, từng mũi tên ẩn chưa ma lực đáng sợ, theo tay các nàng bắn ra giống như là lưỡi hái tử thần, mang theo quang diễm đầy trời muôn màu muôn vẻ, vô tình đánh vào đám binh sĩ.

- Thần a… Tròn hai mươi sáu ma pháp cung tiễn thủ?

Mọi người giống như là bị thiểm điện đánh trúng, cơ hồ mất khả năng nói cùng suy nghĩ.

Cửu quốc quốc vương sắc mặt xanh mét, ngơ ngác nhìn một màn này. Nguyên bản con mồi bị bọn hắn cho là dễ như trở bàn tay đã mất đi vẻ thanh thuần đáng yêu hóa thân thành người phát ngôn của tử thần, ánh mắt lạnh thấu xương cùng động tác giương cung lắp tên thuần thục, từng nhánh băng, hỏa, điện cùng độc hệ ma pháp tiễn giống như nụ hôn tử thần, chi chít bao trùm hướng binh lính liên quân!

Quá nhanh rồi!

Nhóm nữ cung tiễn thủ có tốc độ bắn tên thực sự là quá nhanh.

Mọi người thậm chí chỉ thấy bàn tay nhỏ trắng nõn và ngón tay dài như ngọc của các nàng lưu lại trên không trung từng đạo tàn ảnh, từng mũi tên nhọn trước sau tiếp xúc vẽ thành một đường pa-ra-bôn bắn ra ngoài, không đến mười tức, hai mươi sáu thiếu nữ thanh thuần đã bắn hơn một ngàn ma pháp tiễn!

Đây là hơn một ngàn nhánh ma pháp tiễn hủy diệt trí mạng.

Bình Luận (0)
Comment