Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 167

Bên trong hành lang một mảnh tối đen, sau khi đại môn khép kín lại, đã không còn chút ánh sáng.

Tôn Phi khẽ quát một tiếng, trên người bắt đầu xuất hiện biến hóa kì dị…

Quang mang đủ mọi sắc màu bắt đầu lóa lên, đầu khôi hình đầu lâu sói, chuôi pháp trượng ngắn, xích sắc yêu đái (đai lưng màu đỏ), tinh cương trọng ngoa (giày), tiểu thuẫn bài trạm hình mặt khô lâu, hoàng sắc mao bì thủ sáo (bao tay da lông vàng)... Cơ hồ là trong nháy mắt, Tôn Phi đã chuyển sang hình thức Đức Lỗ Y, triệu hồi ra sao trang khôi giáp của Đức Lỗ Y cấp 21, trên người tỏa ra một cỗ nguyên tố lực cuồn cuộn, sau đó, vung chiếc ma pháp trượng màu xanh biếc trong tay, ba đoàn nguyên tố lực màu trắng ngà theo pháp trượng liên tiếp trào ra, rơi xuống mắt đất, hóa thành ba đầu cự lang màu trắng cao hơn một thước, dài hai thước, thân mật vây quanh Tôn Phi đi tới đi lui.

Kỹ năng của Đức Lỗ Y —— Triệu hoán Lang linh.

Cùng với việc Tôn Phi sử dụng thần kỹ "Triệu hoán" từ Diablo thế giới triệu hồi ra đám quái vật không cáhc nào khống chế trong bản đồ thứ nhất Rogue Doanh Địa hoàn toàn bất đồng, cự lang do kỹ năng triệu hoán của Đức Lỗ Y gọi ra có thể tùy tâm sở dụng tự động điều khiển, bề ngoài bọn chúng thoạt nhìn giống hệt cự lang chân thật, cũng có chút trí tuệ của mình, có huyết nhục rõ ràng, đối với chủ nhân Tôn Phi có một cảm giác trời sinh không muốn rời xa, là một trong trợ thủ chiến đấu của chức nghiệp Đức Lỗ Y.

Ở đường lát gạch chọn hình thức Đức Lỗ Y này, Tôn Phi có tính toán của mình.

Bởi vì triệu hoán cự lang có thể đi tuốt ở đằng trước, trợ giúp bản thân dò đường, trong tình huống ở chỗ sâu, cho dù có biến cố gì đột nhiên phát sinh, cũng có thể biết trước, không đến mức để bản thân trở tay không kịp, rơi vào thế bị động.

Ba đầu cự lang nhận được mệnh lệnh của Tô Phi, một con đi lên phía trước hơn mười thước, một con lui lại phía sau năm sáu thước, còn lại một con ở lại bên người Tôn Phi, một người ba sói không nhanh không chậm theo hành lang tới chỗ sâu không giới hạn trong bóng tối.

Bất cứ lúc nào Tôn Phi vẫn duy trì cảnh giác, tầm nhìn của sủng vật được triệu hoán cùng Đức Lỗ Y có sự liên hệ thần kỳ, có thể truyền tất cả hình ảnh vào trong óc của Tôn Phi, động tĩnh trong vòng hai mươi thước xung quanh một cái cũng không bỏ sót, nói Tôn Phi lúc này có ánh mắt bốn phương tai nghe tám hướng cũng không có chút nào quá đáng.

Đi được khoảng mười phút đồng hồ, quả thực có thể dùng từ "Đêm 30" để hình dung hành lang tối om này.

Nếu không phải ma pháp khôi giáp trên người Tôn Phi lóe sáng, cộng thêm năng lực nhìn ban đêm của bạch sắc cự lang, lúc này Tôn Phi thật sự như mù, bất quá cho dù là như thế, hắn vẫn đi vô cùng chậm như cũ, bởi vì không có vật đối chiếu, Tôn Phi lúc này chỉ có thể ước chừng đã đi được hơn ba nghìn thước, đường đi cũng không thực sự thẳng tắp bằng phẳng, trong thời gian mười phút đã rẽ tới bốn lần, lên xuống sáu lần, đối với Tôn Phi kiếp trước mù hướng bẩm sinh mà nói, tao ngộ như vậy có chút khảo nghiệm cảm giác phương hướng của hắn rồi.

Tiếp tục đi lên phía trước hơn mười phút nữa, loạn xạ một phen, Tôn Phi rốt cuộc hoàn toàn không phân rõ phương hướng.

May mắn là đường đi cũng không có xuất hiện thông đạo, Tôn Phi dừng lại quan sát cẩn thận ở phía trước, phát hiện vách đá nơi này cùng Anh Hùng Thành lúc chưa sửa chữa không có gì khác biệt, đơn giản thô ráp, cũng không để lại bích họa hay kí hiệu đặc thù, nếu không có dấu vết rõ ràng của con người, Tôn Phi thật muốn nghĩ đây là do thiên nhiên tạo nên.

Bất quá khiến kẻ khác cảm thấy ngạc nhiên chính là, không khí nơi đây vẫn duy trì trạng thái tươi mát như cũ, không hề có chút bí bách ngột ngạt như khi đi vào chỗ sâu thông thường, Tôn Phi thậm chí có thể phát hiện ít bụi đất trên vách đá hai bên đường đi, điều này chứng tỏ nơi này không khí lưu động phi thường lưu loát.

Đúng lúc này, đột nhiên…

- Ngao ngao ngao ô ô...!!

Bạch sắc cự lang đi phía trước đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong đầu Tôn Phi lập tức hiện ra đồ vật mà cự lang nhìn thấy —— một đoản trượng màu đen dài khoảng năm mươi phân. Tôn Phi trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng có chút phát hiện, hắn bước nhanh lên, thân mật vuốt đầu cự lang kia tỏ vẻ khen thưởng, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát thanh đoản trượng.

Rất nhanh Tôn Phi liền nhận ra, đoạn đoản trượng này thật ra là một bó đuốc nhiên liệu hoàn toàn khô cạn, hiển nhiên đây là nguyên nhân mà bị người ta vứt bỏ. Tôn Phi cũng rất mau liền đoán được thân phận chủ nhân của bó đuốc này —— nhất định là nhóm dũng sĩ do những quốc vương Hương Ba Thành đời trước phái vào thăm dò con đường huyền bí này bỏ lại. Căn cứ vào điển tích vương thất ghi lại, mấy đời quốc vương Hương Ba Thành từng phái vào hơn trăm người, nhưng tất cả biến mất tại bên trong hành lang này, mà bó đuốc hiển nhiên vật chiếu sáng mà những người đó sau khi sử dụng hết nhiên liệu bỏ đi.

Không ngoài dự đoán của Tôn Phi, tiếp tục tiến lên phía trước hơn nửa canh giờ, hắn càng thấy được nhiều dụng cụ của đội thăm dò lưu lại.

Có bó đuốc, có dây thừng, có quần áo, thậm chí còn có chút vết tích tro tàn, chỉ là bên trong con đường không khí lưu thông, hơn nữa niên đại lâu đời, đại bộ phận thiết khí đã rỉ sét loang lổ, dây thừng cùng quần áo cũng đã muốn mục nát, nằm rất sâu trong mặt đất, vừa chạm nhẹ vào liền biến thành một đống bụi bặm. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Những phát hiện này chứng tỏ đội thám hiểm từng an toàn đi qua nơi này, trừ việc đó, Tôn Phi không còn suy đoán được điều gì nữa, hắn dừng lại nghỉ ngơi một đoạn thời gian ngắn, từ trong sức mang không gian lấy ra đồ ăn nước uống lấp đầy bụng, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước thăm dò.

Dần dần, Tôn Phi cảm thấy biến hóa kỳ dị…

Không biết từ lúc nào, bên trong hành lang bắt đầu có gió, đây là một cỗ không khí lưu động phi thường nhỏ, giống như là có người bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, cơ hồ không thể cảm nhận, nhưng đối với cao thủ như Tôn Phi mà nói, có thể thấy rõ ràng. Hơn nữa, càng đi lên phía trước, không khí lưu động càng rõ ràng, sau một giờ, sức gió bên trong hành lang đã có thể làm tung mái tóc dài của Tôn Phi.

Đột nhiên Tôn Phi nhớ lại lời giám ngục quan Oleguer từng nói…

- Căn cứ điển tích ghi lại, thường cách một đoạn thời gian, bên trong hành lang liền truyền tới âm thanh quái dị như tiếng rống to, sau đó thường thường truyền đến lực hút khủng bố, đem hút người sống vào, cho nên bất đắc dĩ đương đại quốc vương đành phải sai người tạo hai cánh cửa thép cực lớn này, đem phong tỏa con đường!

Sức gió? Hấp lực?

Hai thứ này hẳn có liên quan tới nhau.

Nghĩ đến đây, Tôn Phi không khỏi cảnh giác thêm, phải dùng tới cánh cửa thép cực lớn để tránh việc người sống bị hút đi, như vậy hấp lực rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào, chỉ cần nghĩ một chút cũng làm người ta rung động, cho nên hắn dần dần giảm bớt tốc độ đi tới, tránh cho sức gió càng lúc càng lớn làm lệch cước bộ cùng thăng bằng của thân thể.

Tiếp tục đi lên phía trước hơn ba mươi phút, sức gió bên trong đã vượt quá khả năng chịu đựng của ba con cự lang thực lực ngang ngửa nhất tinh võ sĩ kia, một chuỗi kêu rít thảm thiết vàn lên, cả ba bị sức gió thật lớn kéo lê trên mặt đất, bay vào trong nơi tối tăm sâu thẳm, bị hắc ám vô tận cắn nuốt.

Cước bộ Tôn Phi cũng trở nên lảo đảo, lúc này sức gió đã có thể thổi bay một khối cự thạch ngàn cân.

- Hống!!"

Tôn Phi nổi giận gầm lên một tiếng, một đoàn đoàn thổ hoàng sắc nguyên tố quang diễm lóe lên trên người hắn.

Ngay sau đó, thân thể Tôn Phi bắt đầu nổi lên biến hóa kịch liệt, nếu lúc này có người nhìn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ kinh hãi hét ầm lên, chỉ thấy từng cọng lông màu đen cứng rắn như là cương châm thi nhau mọc lên từ bộ mặt Tôn Phi, sau đó lan ra toàn thân. Cùng với đám lông không ngừng mọc dài, thân thể Tôn Phi giống như trái bóng được bơm hơi không ngừng lớn lên, rất nhanh liền bành trướng to gấp hai lần thân thể cũ, răng nanh bén nhọn từ trong miệng hắn mọc dài ra, trên bàn tay cũng xuất hiện lợi trảo lóe hàn quang sắc bén.

Những biến hóa này cơ hồ là nảy sinh trong nháy mắt.

Ngay khi hỗn độn nguyên tố nguyên tố quang diễm biến mất, Tôn Phi đã từ một nhân loại hóa thành một con cự hùng (gấu lớn) vô cùng khủng bố tàn bạo.

Thiên phú kỹ năng của Đức Lỗ Y —— "Cự hùng biến", có thể khiến Đức Lỗ Y biến thân trở thành một con gấu vô cùng lớn, kỹ năng này đã được Tôn Phi tăng tới cấp 4, sau khi biến thân, lực lượng thân thể cùng trình độ cứng cỏi so với trước bạo tăng, sinh mệnh lực cùng khả năng kháng kích cũng tăng cường gấp đôi, nhưng lại duy trì trí tuệ nhân loại cùng với một số dấu hiệu đặc thù như cũ, không mất đi thần trí sau khi hóa thân.

Hống!

Dưới trạng thái cự hùng Tôn Phi gầm lên giận dữ, khiến con đường tựa hồ cũng rung lên, nhấc chân giẫm xuống, mặt đất rắn chắc bị hắn in hai dấu chân cự đại, hùng chưởng vung lên, lợi trảo sắc bén trực tiếp đâm sâu vào bên trong vách đá, sức gió mãnh liệt đã không thể uy hiếp được hắn, Tôn Phi bắt đầu từng bước tiến tiếp.

"Cự hùng biến" cấp 4, kỹ năng đại khái có thể duy trì nửa giờ, khi biến thân gần biến mất, hắn liền đi vào một góc rẽ, nơi này sức gió tương đối nhỏ, sau khi trở lại trạng thái ban đầu, có thể tạm thời dừng ở chỗ này nghỉ ngơi một lát.

May mắn là các kỹ năng trong thế giới Diablo không bị ảnh hưởng bởi thời gian, chỉ cần có ma lực, là có thể kích hoạt lại, Tôn Phi cứ thế lặp lại, biến thân không ngừng, từng bước đi thăm dò phía trước, mãi cho đến bốn năm giờ sau, sức gió mới bắt đầu chậm rãi yếu đi, lại một giờ nữa, thần kỳ biến mất không thấy gì.

Bên trong hành lang khôi phục sự yên lặng rợn người lúc trước.

Giống như chuyện gì cũng chưa có phát sinh qua.

Tôn Phi trở lại trạng thái hình người, sau đó lại triệu hồi ra ba đầu bạch sắc cự lang, tiếp tục thăm dò với tốc độ nhanh hơn.

Thời gian thong thả trôi qua, Tôn Phi đã hoàn toàn cảm thấy mất phương hướng, con đường sâu không thấy đáy này không biết thông tới nơi nào, vẫn không xuất hiện biến hóa gì, quanh co khúc khuỷu, lúc cao lúc thấp, như là mê cung.

Rốt cuộc, khi Tôn Phi chuẩn bị dừng bước, tiến vào thế giới Diablo nghỉ ngơi luyện cấp một thời gian, bạch sắc cự lang phía trước đột nhiên vui mừng phát ra một tràng hú dài, hình ảnh từ tầm nhìn của cự lang trong nháy mắt truyền tới đầu Tôn Phi, thấy phía trước xuất hiện một không gian lớn đến khó tin, ở trung tâm không gian kia, có một đống bạch sắc hài cốt chất đầy trời như là Kim Tự Tháp...

Bình Luận (0)
Comment