Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 320

Nghe tiếng lầm bầm cố ý của Tôn Phi, cường giả thần bí đang chuẩn bị rời đi sặc một tiếng, chân hơi lảo đảo, thiếu chút té lăn trên đất.

Tiểu vương bát đản này thật đúng là dám mơ, lại muốn cả quyền phổ Long Quyền?

Cường giả thần bí xưa nay lãnh đạm không nhiễm khói lửa nhân gian một khắc này chỉ muốn bổ một kiếm.

Phải biết rằng tính cả trong mấy trăm đế quốc, Long Quyền cũng được công nhận là bảo điển võ học nguyệt cấp số một, được xưng là võ học 'đệ nhất vạn quốc', thậm chí rất nhiều cường giả thành danh từ lâu đều đoán bộ quyền pháp này chỉ cần trải qua ma luyện cùng cô đọng lại hoàn toàn có khả năng thăng cấp thành nhật cấp võ học.

Nhật cấp võ học a, bí tịch đẳng cấp này trong mắt những võ sĩ bình thường còn chói mắt hơn cả truyền thuyết thần thoại.

Mỗi một bộ võ học nhật cấp chính là một truyền thuyết thần thoại.

Vô cùng trân quý!!

Mà không nói tới võ học nhật cấp, từ khi Long Quyền xuất hiện tới nay, ngoài sáng trong tối, không biết có bao nhiêu siêu cấp đại thế lực đã bỏ ra đại giới khó có thể tưởng tượng để được nhìn thấy quyền phổ của nó mà không thể, từ đó có thể thấy được độ trân quý của bộ quyền pháp này.

Theo một số nguồn tin, bộ quyền phổ này với đế quốc Zenit đã không đơn giản là một bộ điển tịch võ học mà còn là thần khí trấn áp số mệnh của cả đế quốc. Trong Zenit, ngoại trừ Yashin đại đế, dù Arshavin cùng Domingos hai vị hoàng tử có tư cách thừa kế đế vị trong tương lai cũng chưa từng thấy quyền phổ Long Quyền.

Mà bây giờ, tiểu quốc vương tham như mõ này lại dám đánh chủ ý lên quyền phổ Long Quyền?

Cường giả thần bí trong nháy mắt này thậm chí phải xoay người sang chỗ khác để tránh xúc động mà đem gã tham lam trước mắt đập thành đầu heo.

Bất quá cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn, định thân hình, hít thở sâu một hơi, cũng không thèm nói gì thêm, hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở giữa trời đêm tối tăm.

- Ơ? Sao một câu không nói đã đi rồi? Hắc hắc, thế này chắc mai sẽ mang quyền phổ Long Quyền đến cho mình rồi!

Tôn Phu bắt đầu tràn ngập chờ mong với lần gặp mặt tối mai.

...

...

Lúc Tôn Phi trở lại đại doanh Hương Ba thì trời cũng đã gần sáng.

Một ngày mới sắp đã đến, đám tướng lĩnh Torres, Oleguer… sau đêm qua được quốc vương bệ hạ ban cho bí tịch đều đã đóng cửa bế quan trong trướng bồng của mình mà tiến hành tu luyện, lúc này cũng đều đã tiến hành tới giai đoạn tối hậu.

Chỉ có Peter Cech bởi vì phải phụ trách chỉnh đốn thánh đấu sĩ, lựa chọn binh tướng tham gia đoàn chiến sắp tới nên mới đình chỉ tu luyện mà bận rộn công tác chỉ huy.

Trong đại doanh Hương Ba, tất cả mọi người đều liều mạng, làm chuẩn bị cho cuộc chiến tranh thứ hạng sắp tới.

Bởi vì mỗi người đều hiểu, cơ hội từ lần xếp hạng này trọng yếu như thế nào, nhất định không thể xảy ra sai sót.

Một quốc gia trong thập đại cao thủ chiến khu phương bắc chiếm tám ghế, nếu như trong thi đấu xếp hạng quốc lực cũng bảo trì ưu thế như vây, có nghĩa là tân quân đoàn kia sẽ hoàn toàn bị Tôn Phi nắm giữ trong tay.

Mà Hương Ba Thành cũng sẽ theo Hương Ba Vương nhất phi trùng thiên, trở thành nước phụ thuộc có quyền lực nhất.

Mặc dù Tôn Phi không có nói ra bất cứ mục tiêu gì, nhưng mỗi cao thủ trong Hương Ba Thành đều lặng lẽ phấn đấu vì quốc vương của mình, tranh thủ cơ hội lần này trợ giúp quốc vương bệ hạ đoạt giải nhất trở thành quân đoàn trưởng, chân chính khống chế tân quân đoàn kia.

Chứng kiến các tướng sĩ dưới trướng vất vả chuẩn bị, Tôn Phi cũng biết tâm ý của họ, trong lòng đương nhiên vui mừng cùng cao hứng.

Một Hương Ba Thành xưa kia như một sơn trại ở vùng hang cùng ngõ hẻm, hiện giờ chẳng những thực lực tăng trưởng mà tinh thần đoàn kết lại càng dâng cao chưa từng có, tất cả chuyện này khiến công thần lớn nhất là Tôn Phi trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.

Liên tục bận rộn bôn ba một đêm, trở lại quốc vương đại trướng, Tôn Phi theo thói quen lựa chọn nghỉ ngơi trước khi bình minh đến.

Đợi khi hắn tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng rõ.

Lúc này bên trong doanh khu hai mươi dặm là một mảnh ầm ĩ, bởi vì thi đấu xếp hạng các nước phụ thuộc đã tới, không khí nơi này cũng không vì thời tiết rét lạnh quạnh quẽ, trái lại tất cả mọi người sớm đã vây quanh thí kiếm đài từ số 1 đến số 10, tranh thủ kiếm vị trí tốt mà xem màn quyết đấu của đại cao thủ khắp đế quốc

Tôn Phi dùng bữa sáng thị nữ chuẩn bị xong, cũng bắt đầu làm chuẩn bị.

Bất quá làm hắn thoáng cảm thấy lo lắng là tới tận lúc này vẫn chưa thấy Angela trở về từ sau đêm hôm trước tới chỗ trưởng công chúa tham gia yến tiệc. Theo lý thuyết hôm nay là ngày tối trọng yếu của Hương Ba Thành, Angela nhất định sẽ trở về hò hét cổ vũ cho Tôn Phi, giờ vẫn bặt tăm không biết có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Tôn Phi nghĩ nghĩ, phái vài tên thánh đấu sĩ lanh lợi mang theo tín vật của mình tiến vào đế đô tìm hiểu nguyên nhân, bản thân thì thống suất tướng lĩnh Hương Ba tiến tới địa điểm quyết chiến.

Hương Ba Thành có tổng cộng tám cao thủ tiến vào top thập đại cao thủ của chiến khu phương bắc. Ngoại trừ Tôn Phi, những người khác theo thứ tự là Nhất Chỉ Toái Thiên Peter Cech, Bạch Phát Khoái Kiếm Paul Pearce, Hắc Phát Cuồng Quyền Didier Drogba, Ảnh Chi Thích Khách Filippo Inzaghi, Tuyệt Vọng Giả Oleguer cùng người được những ngâm du thi nhân xưng tụng có thể sánh vai cùng Đệ Nhất Thần Nữ Cindy của Bran quốc, Cung Chi Thần Nữ mỹ nữ dong binh Elena.

Mà hai ghế còn lại trong thập đại cao thủ là hai cao thủ đứng đầu hai nước phụ thuộc nhất đẳng khác.

Đối với các nước phụ thuộc chiến khu phương Bắc, lần diễn võ tác chiến này quả thực là một lần ‘đen tối’ nhất từ trước tới nay.

Hương Ba Thành cường thế làm 49 nước phụ thuộc khác khóc không ra nước mắt, nếu không phải Hương Ba Thành chỉ để 8 cao thủ ra dự thi thì nói không chừng cả hai vị trí cuối trên top 10 cũng không đến lượt hai nước phụ thuộc nhất đẳng kia.

Có điều cũng là cái may trong cái rủi, đó là người Hương Ba tuy cường thế, nhưng thủ đoạn lại không hề tàn nhẫn. Cả tám cao thủ bên Hương Ba Thành không có ở trên thí kiếm đài ra tay giết người, ngược lại xuống tay rất có chừng mực, cử động như vậy cũng được một ít nước phụ thuộc ủng hộ và cảm tạ, đồng thời cũng làm cho chiến khu phương Bắc đã trở thành chiến khu thực lực bảo tồn hoàn chỉnh nhất trong ngũ đại chiến khu.

Mặt trời lên cao, ánh nắng ngày càng chói chang, đoàn người do Tôn Phi dẫn đầu vừa mới ra khỏi đại doanh đã hấp dẫn vô số ánh mắt dõi theo.

Địa điểm diễn ra trận chung kết là mười tòa thí kiếm đài giữa giáo trường.

Bắt đầu từ hôm qua, sau khi Quân Thần Arshavin suất lĩnh viện quân đến chiến trường phía nam, toàn bộ 10 thí kiếm đài nằm ở trung tâm này đã lần nữa được sửa chữa bởi cung đình ma pháp sư thuộc hoàng gia, bố trí thủ hộ ma pháp kết giới càng thêm cường đại, ngăn ngừa mọi dư chấn từ những trận quyết đấu đỉnh cao của cao thủ 240 nước phụ thuộc.

Đoàn người đi tới, xa xa đã có thể thấy mười đạo thiên lam sắc quang hoa từ ma pháp kết giới Thủy Mạc Thiên Hoa bay lên trời, phóng thích ra khí tức thủy nguyên tố mênh mông.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh năm mươi đại cao thủ từ ngũ đại chiến khu toàn bộ tập trung đến khu vực trung tâm.

Xuất hiện ở nơi này ngoại trừ cao thủ dự thi còn có đông đảo cao tầng đế quốc, đại biểu các đại gia tộc, trọng thần quân bộ… Mà phụ trách việc thi đấu lần này lại là nhị hoàng tử Domingos, người đang bị cho rằng từ khi chiến tranh bùng nổ đang dần dần mất đi ưu thế.

Nhị hoàng tử đứng trên đài cao, gió lạnh thổi bay tấm áo choàng hồng nhạt của hắn. Hắn mọt thân giáp bạc hoa lệ, dáng người thon dài, tướng mạo anh tuấn làm cho thiên địa đều ảm đạm thất sắc, vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của nhiều ánh nhìn. Domingos cùng Arshavin là hai loại hình hoàn toàn khác biệt, một bên là dáng vẻ phong độ hoàn mỹ không tỳ vết, còn bên kia là thống soái trời sinh tung hoành vô địch…

Từ chuyện người chủ trì nghi thức đợt thi đấu này, một số người tinh ý lại nhìn được chút huyền cơ.

Nghe nói ban đầu rất nhiều đại quý tộc cùng đại thần đề nghị người khác chủ trì nghi thức lần này, nhưng Yashin đại đế dù đang bệnh nặng vẫn mặc kệ số đông kiệt lực phản bác, tự mình chỉ định Domingos nắm giữ toàn bộ quá trình thi đấu lần này.

Điều này chứng tỏ dù chiến tranh bùng nổ, nhưng địa vị của nhị hoàng tử trong lòng đại đế vẫn chưa từng suy giảm, cũng khiến không ít người phải thầm suy tính lại.

Nghi thức rất đơn giản, nhị hoàng tử đơn giản nói một vài lời, sau đó năm mươi đại cao thủ phân biệt bốc thăm, tiếp đến sẽ tìm đối thủ của mình. Bản thân Tôn Phi bắt được số 22, đồng thời đối thủ của hắn mang số 1.

"Tốt nhất đừng là người Hương Ba Thành, không thì xui rồi". Tôn Phi ở trong lòng cầu nguyện, hi vọng chính mình không đụng phải người nhà.

Cùng lúc này, 25 chi đội do 50 binh lính tinh nhuệ cùng 20 binh lính thay thế bổ sung tạo thành đến từ các quốc gia cũng bắt đầu thi đấu đoàn chiến dưới sự dẫn dắt của đám quan viên đế quốc.

Quy tắc của đoàn thể chiến cùng cao thủ chiến không có gì khác nhau, cũng là trước sau rút thăm xác định số thứ tự của mình cùng đối thủ, cuối cùng lần lượt đấu theo vòng bảng tìm ra đệ nhất chiến đoàn.

Hương Ba Thành phái ra đội ngũ gồm 50 thánh đấu sĩ cùng 20 thành quản. Để đảm bảo tính công bình, lần này không cho phép cao thủ tam tinh trở lên tham gia.

...

- Không thể tưởng được vận khí của ta kém như vậy, trận đầu đã gặp bệ hạ ngài.

Trên thí kiếm đài số 1, võ sĩ Diego Milito đến từ một nước phụ thuộc cấp hai ở chiến khu phía Tây bi ai thở dài.

Vị kiếm sĩ mày rậm mắt to thân hình cao lớn này khi biết đối thủ của mình là Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương lập tức quên luôn ý tưởng tiến vào vòng sau, có điều hắn vẫn không buông bỏ cơ hội giao thủ. Bởi vì có thể chiến một trận với cao thủ như Hương Ba Vương đều là mơ tưởng của vô số võ sĩ trong đế quốc, hơn nữa người nào cũng biết Hương Ba Vương trong quyết đấu không giết người mà đôi khi còn chỉ điểm đối thủ vài phần.

Trên thí kiếm đài, Tôn Phi mặt mỉm cười.

Hắn có ấn tượng rất không tồi đối với đối thủ mày rậm mắt to một thân chính khí này.

Hôm qua, sau khi được ma nữ Paris giao cho quyển sách đánh giá các cao thủ do quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi biên soạn, hắn đã đọc được Diego Milito này là một kiếm nghĩ rất có tinh thần trọng nghĩa, thái độ làm người chính trực thuần phác, chiêu thức quang minh chính đại, coi như đủ tư cách của một kỵ sĩ chân chính, khiến Tôn Phi không khỏi nhớ tới nhân vật Quách Tĩnh trong tiểu thuyết của Kim Dung.

Đối với đối thủ như vậy, Tôn Phi luôn sẽ hạ thủ lưu tình, thậm chí còn thành toàn một phen.

Rất nhanh, lam sắc quang diễm từ ma pháp kết giới Thủy Mạc Thiên Hoa nhấp nhoáng, dưới hiệu lệnh của trọng tài cùng tiếng hô vang dội của ngàn vạn người xem, trận đấu đã chính thức bắt đầu.

- Bệ hạ, xin được chỉ giáo.

Milito khẽ khom người, thần thái cung kính nói.

- Mời.

Tôn Phi mỉm cười mà đứng.

Diego Milito rút kiếm, nháy mắt ra chiêu, động tác liền mạch lưu loát.

Kiếm thuật của hắn có chút gì đó khô khan, thiếu linh hoạt nhưng lại chính là giống với 'Tĩnh ca ca – Quách Tĩnh', mỗi lần ra tay đều phát huy uy lực cường đại nhất, kẻ khác không thể khinh thường.

Đáng tiếc Milito gặp phải là Tôn Phi.

Cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn hiểu được, Milito tuyệt đối không phải đối thủ của Hương Ba Vương, cái gọi là trận đấu, chỉ để cho hết thời gian mà thôi.

Nhưng Tôn Phi lại không hề lấy lực lượng tuyệt đối nháy mắt đè bẹp đối thủ, ngược lại là tỉ mỉ xem hết kiếm lộ của Milito, thậm chí cả tất sát kỹ Địa Hổ Chi Nộ cũng nhìn một lần.

Đến cuối cùng, Milito thấy khán giả bên dưới đã không nhịn được la ó mới mặt đỏ tai hồng nhận thua.

Tôn Phi ngược lại không hề gấp gáp, suốt trận đấu kiên nhẫn chỉ ra thiếu sót trong kiếm thuật của Milito. Khoảng thời gian này hắn tiếp xúc với cường giả thần bí, lại được quan sát nghiên cứu không ít bản chép tay về võ đạo cơ sở của Yashin đại đế, phương diện tri thức lý luận dĩ nhiên tăng mạnh, tuy rằng không coi là đại sư, nhưng chỉ điểm kiểu võ sĩ tự mình học thành tài như Milito thì vẫn dư dả.

Điều này làm cho Diego Milito quả thực vui sướng ngây ngất.

Nguyên bản hắn chỉ là ôm một tia kỳ vọng, không ngờ thật sự được Hương Ba Vương chỉ điểm, giải quyết không ít khúc mắc bấy lâu nay.

Milito đem mỗi một câu Tôn Phi nói qua nhất nhất ghi tạc trong lòng, liên tục cảm tạ, mới nhảy xuống thí kiếm đài, kết thúc trận đấu.

Trọng tài tuyên bố tranh tài thắng bại, Tôn Phi nhảy xuống thí kiếm đài, trở lại khu đóng quân lâm thời của Hương Ba Thành.

Mới vừa bước vào gian trướng bồng lâm thời, đã thấy bên trong thiếp thân thị vệ quan Torres, đầu bạc Pearce, tóc đen Drogba, giám ngục quan Oleguer, Peter Cech đã đợi sẵn, hiển nhiên là đã sớm xong trận đấu của mình.

- Về cả rồi hả? Nói chút coi, thắng hay bại?

Tuy rằng cười hỏi như vậy nhưng nhìn tất cả tươi tỉnh thân không một vết xước Tôn Phi cũng có thể sớm đoán kết quả.

- Bẩm bệ hạ, đối thủ trận đầu này căn bản không chịu nổi một kích, cho nên mấy người chúng thần thắng khá dễ dàng, chỉ không nghĩ tới bệ hạ tốn gần nửa giờ mới chấm dứt trận đấu.

Hanh Cáp Nhị Tướng ngươi một lời ta một câu đem chiến tích mấy người khoe khoang rõ ràng, sáu người đều là trong mười chiêu đánh bại đối thủ, thắng trận đầu.

Về phần Inzaghi cùng Elena thì còn chưa đến lượt nên tạm thời chưa có trở về.

- Mặc dù là thắng, nhưng là nhớ kỹ ngàn vạn lần không được quá mức tự đại, lần này quyết đấu không thể so với thi đấu xếp hạng ở chiến khu, nếu gặp phải Nhất Kiếm, Phong Hỏa Song Tuyệt Côn, Đệ Nhất Thần Nữ hoặc là Ngân Giáp Cuồng Sĩ các ngươi đều cần thật thận trọng.

Tôn Phi nhìn chư tướng tự tin hơi thái quá, liền gõ cho một búa.

Tính toán thời gian, trận đấu của Inzaghi cùng Elena sắp bắt đầu, đoàn người ra khỏi trướng bồng rồi đi tới thí kiếm đài số 8.

Trên thí kiếm đài số 8, trận đấu của Ảnh Chi Thích Khách Inzaghi đang tiến hành.

Dưới kết giới của Thủy Mạc Thiên Hoa, bóng người gào thét như gió, thường thường truyền ra từng đợt tiếng binh khí va chạm kèm theo từng đoàn hoa lửa. Hiển nhiên Inzaghi gặp phải cao thủ, cục diện đối khá bất lợi, đang lâm vào khổ chiến.

Tình huống như vậy, kỳ thật Tôn Phi cũng đã dự liệu được.

Thực lực quyết định hết thảy, Inzaghi ở trong đám cao thủ Hương Ba chỉ có thể xếp hàng cuối cùng.

Dù từng tại Ôn Tuyền Quan làm dong binh nhưng hắn cũng chưa từng trải qua giết chóc chân chính, lại thêm gặp được Tôn Phi khá muộn, dù được Người Khổng lồ xanh dược tề cải tạo thân thể song thời gian gấp gáp cũng chỉ mới tăng lên nhị tinh trung giai.

Nếu không thiên phú dị năng tùy thời ẩn thân không lộ khí tức trong hư không, cộng thêm vận khí không tệ chưa từng gặp cao thủ thì có lẽ Inzaghi đã không thể tiến vào thập đại cao thủ chiến khu phương Bắc.

Thế nhưng tới đây thì vận khí của Inzaghi hẳn là dùng hết rồi, bởi đối thủ của hắn là một cao thủ ngũ tinh sơ giai.

Dấu hiệu thất bại của Ảnh Chi Thích Khách dần hiện.

Nếu như thế, đây cũng sẽ là thất bại đầu tiên của Hương Ba Thành tại giải đấu diễn võ tác chiến…

...

Nhìn thấy trên đài đã sắp có kết quả ngã ngũ, Tôn Phi sắc mặt bình tĩnh, ai cũng không rõ hắn đang nghĩ gì.

- Gã khốn trên đài kia là ai? Dám đem Filippo dồn đến mức này? Đợi trận đấu chấm dứt, lão tử không bóp vỡ trứng của hắn không được…

Pearce nhìn đến sốt ruột, chỉ vào đối thủ của Inzaghi trên đài nảy sinh ý nghĩ ác độc.

- Đợi cho trận đấu chấm dứt, chúng ta đi tìm gã đó tâm sự chút.

Drogba lấy tay sờ lên cằm, bày bộ dáng muốn giết người.

Mà đám Cech cùng Torres cũng là sắc mặt không tốt.

Mọi người chung quanh đang xem tranh tài nghe được mấy lời như vậy vốn còn muốn chế giễu một chút, nhưng khi nhìn đến diện mạo hung thần ác sát của đám người này, lại cảm nhận từng luồng khí tức nguy hiểm, cả đám đều thức thời ngậm miệng, nhưng vẫn nhỏ giọng chỉ trỏ, hiển nhiên là không phải lời gì hay.

- A... Là bọn họ, Nhất Chỉ Toái Thiên, Bạch Phát Khoái Kiếm, Hắc Phát Cuồng Quyền... Còn có Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương, bọn họ là người Hương Ba!

Có người đột nhiên nhận ra thân phận đám Tôn Phi, thấp tiếng hô.

Một tiếng hô nhỏ này nhất thời làm cho cả đám đang thấp giọng bàn tán chỉ trỏ bị dọa đến mặt tái nhợt, cũng không dám nói tiếp nửa lời.

Tôn Phi quay đầu lại nhìn lướt qua Hanh Cáp Nhị Tướng, hai vị này vội vàng cúi đầu, thành thành thật thật câm miệng không dám nói tiếp.

Ai cũng không biết quốc vương bệ hạ đang suy nghĩ gì.

Từ khi quốc vương bệ hạ tỉnh táo lại, dưới sức mạnh cường đại không thể dự đoán, Hương Ba Thành đã rất lâu không biết qua mùi vị thất bại kể cả trong những tình huống hiểm nghèo nhất, cho nên người Hương Ba cũng đã bắt đầu quen với chiến thắng, một hồi thất bại với bọn hắn mà nói là không thể tiếp nhận.

Bởi vậy giờ phút này đám cao thủ Hương Ba Thành cũng không mong muốn một trận thua dẫn tới cái nhìn soi mói của vô số khán giả.

Đồng dạng suy nghĩ như vậy có cả Inzaghi đang ra sức triền đấu trên đài.

Thở gấp.

Kịch liệt thở gấp.

Tay nắm chủy thủ Tử Thần Chi Xúc đã bắt đầu hơi hơi run, tựa hồ chỉ cần động nhẹ một cái là chủy thủ trong tay sẽ rơi xuống, nhưng Inzaghi biết, mình coi như là chết, cũng tuyệt đối không được để chủy thủ rời khỏi tay mình.

Bởi vì trong cái đêm đẫm máu tại tổng bộ Huyết Đao dong binh đoàn kia, người hắn tôn kính nhất từng trịnh trọng nói với hắn: làm một thích khách, tuyệt đối không thể để cho binh khí rời khỏi tay của mình, cũng tuyệt đối không được có bất kỳ chần chờ cùng do dự nào, một kích không trúng, phải nháy mắt rời đi...

Thích khách!

Thích khách!!!

Inzaghi lấy tay gạt mồ hôi lẫn cả máu tươi của mình trên trán, đau đớn kịch liệt để cho hắn cơ hồ ngạt thở, nhưng hắn biết mình nhất định phải thanh tỉnh.

Cả hai chân có tới 10 vết thương thật sâu không ngừng chảy máu, máu tươi như suốt tràn xuống cả một khoảng, thật giống như lần Inzaghi nhìn thấy York đại thúc cùng tiểu Tina trong vũng máu, lại biết lúc này Owen, Cavani… bốn cô nhi đang dưới đài nhìn lên trận đấu của mình… Giờ khắc này đôi vai gầy yếu của hắn gánh vác hi vọng của rất nhiều người, cho nên, hắn tuyệt đối không thể ngã xuống.

Tuyệt đối không thể ngã xuống.

Vô tận mỏi mệt như là thủy triều đánh úp lại, hắn hít một hơi thật sâu, dưới chân đột nhiên di động, tiếp theo một cái chớp mắt thân thể giống như là trong suốt hoàn toàn biến mất ngay tại chỗ.

Đây là thiên phú dị năng Nặc Hình (giấu hình) của hắn.

Chỗ đáng sợ của thiên phú này là khi Inzaghi ẩn thân cơ hồ hoàn toàn không có kẽ hở, giống như là hoàn toàn núp bên trong một không gian khác, ngay cả vết máu không ngừng nhỏ đều biến mất.

Nhưng là Inzaghi biết, trong tình trạng thương tổn nghiêm trọng thế này, thân thể của hắn đã chỉ có thể thi triển một lần Nặc Hình cuối cùng.

Lần này, nhất định phải thành công.

Đối diện, đối thủ của Inzaghi thần sắc bình tĩnh, ánh mắt hơi khép lại, tuy rằng thân thể hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng từng làn sóng năng lượng trong suốt không ngừng tràn ra quanh thân thể trong phạm vi mười thước.

Những làn sóng năng lượng này cũng chính là những cơn gió nhè nhẹ.

Chỉ cần bất kể người hay vật gì xâm nhập vào phạm vi của gió, cho dù là một cái lông tơ hắn cũng có thể cảm giác được sau đó làm ra phản ứng.

Vừa rồi là dựa vào thủ đoạn lặng yên không tiếng động này mà hắn có thể đơn giản phát hiện thân ảnh của Inzaghi sau đó làm ra phản kích.

- Thủ đoạn ẩn nấp của kẻ này quả thực nghịch thiên, dù cho gặp đối thủ thực lực cao hơn hắn bốn năm cấp bậc cũng đừng hòng phát hiện hành tung của hắn. Đáng tiếc hắn lại gặp phải ta. Hơn nữa, tên tiểu tử này tựa hồ có chút ngu xuẩn, liên tục thất bại mà vẫn kiên trì, còn không biết nếu ta có thể phát hiện hắn một lần cũng có thể phát hiện lần thứ hai!

Trong lòng đắc ý nghĩ, ở trong này nháy mắt, trường đao trong tay hắn cũng không nhàn rỗi, không chút dấu hiệu mà hướng chỗ cách đỉnh đầu ba tấc chém tới.

Xoẹt!

Một đạo đao khí nhẹ nhàng như gió chém ra, hai mảnh quần áo màu đen chia ra làm bốn.

Phong hệ đấu khí võ sĩ biến sắc, bởi vì một đao này của hắn lại hụt, không hề xuất hiện cảnh đao phong trúng da thịt máu tươi vẩy ra mà chỉ chém qua quần áo.

Hơi kinh hãi, võ sĩ thần sắc ngưng tụ, trường đao trong tay biến hóa nhanh đến cực điểm, thuận thế đột nhiên trảm xuống, một bạch sắc đạo đao khí sắc bén mảnh như dải lụa.

Thế nhưng một đao này lại lần nữa trảm trúng một mảnh quần áo.

Vừa lúc đó, chân chính tập kích, đột nhiên theo chính diện đâm qua. Một thanh chủy thủy xanh đen như là gai độc vô thanh vô tức từ hư không, không hề có chút dao động đâm tới.

Chủy thủ được nắm thật chặt trong một bàn tay gầy yếu.

Xoẹt!

Vài sợi tóc chạm vào phía trên chủy thủ, nhất thời bị chém làm hai đoạn.

Cơ hồ là một lần tất sát.

Ai cũng thật không ngờ, ở trọng thương đã muốn sắp chống đỡ hết nổi, thiếu niên gầy yếu kia tựa hồ cái đầu được thông suốt, hai lần dùng y phục của mình hấp dẫn chú ý của đối thủ rồi bày ra một chiêu tối hậu.

Thế nhưng thực lực chênh lệch thật lớn cũng không phải thứ mưu kế có khả năng thay đổi, huống chi lúc này Inzaghi đã trọng thương tới trạng thái nỏ mạnh hết đà.

Phong hệ đấu khí võ sĩ đã có phản ứng, thuận thế một đao trảm trên mặt đất, mặt đất chấn động, sóng chấn động tác dụng lên người của Inzaghi khiến máu trên vô số vết thương đều chảy ra, làm cho động tác của thiếu niên này thoáng dao động, mà lại nháy mắt, nương lực phản chấn, trường đao trong võ sĩ lấy sống đao làm lưỡi, chém ngược lên.

Bốp!

Răng rắc!

Sống dao hung hăng đập vào trên cánh tay của Inzaghi, nhất thời truyền đến tiếng xương cốt gãy.

Mắt thường có thể thấy được xương tay của thiếu niên sau cú va chạm vừa rồi đã hoàn toàn dập nát.

Thế nhưng hắn vẫn nắm thật chặt không buông Tử Thần Chi Xúc.

Phảng phất là không biết đau đớn, thiếu niên dùng hết toàn lực, cả người nhào tới, đâm sâu chủy thủy vào vai trái phong hệ đấu khí võ sĩ.

Đây là lần đầu tiên trong toàn bộ cuộc tranh tài Inzaghi thương tổn được đối thủ.

Đáng tiếc đối thủ cũng không có bởi vì một kích này mà đánh mất sức chiến đấu, thân thể thoáng lùi lại, đem thương thế bị đâm vào bên trong giảm tới thấp nhất, sau đó xoay tròn, ánh đao như dải lụa chém về cái gáy của Inzaghi.

- Cẩn thận!

- Filippo...

- Dừng tay!

Dưới thí kiếm đài nháy mắt vang lên vài tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng gầm phẫn nộ, đám người Torres, Cech cùng Hanh Cáp Nhị Tướng quát vang lên, Torres thậm chí không biết khi nào mà trường cung trong tay đã cài tên, mũi tên ẩn chứa lực lượng kinh người sẵn sàng bắn ra.

Thế nhưng Tôn Phi lại vào lúc này nhẹ nhàng xua tay, ngăn lại tất cả chuyện này.

Bởi vì trên thí kiếm đài, thắng bại đã phân.

Trường đao của phong hệ đấu khí võ sĩ cách cái gáy của Inzaghikhông đến một xăng ti mét đột nhiên dừng lại. Mà lúc này Inzaghi, cũng đã bởi vì thương thế quá nặng lại thêm mất nhiều máu mà bất tỉnh. Bất quá khiến kẻ khác khó có thể tin chính là, thiếu niên này tuy rằng đã mất đi ý thức, nhưng lại như là một pho tượng hai chân vững vàng đứng trên mặt đất, không có ngã xuống.

- Một đối thủ đáng kính!

Phong hệ đấu khí võ sĩ nhìn thấy Inzaghi mặc dù đã ngất nhưng lại vững vàng đứng thẳng không chịu buông ra vũ khí trong tay, cuối cùng cũng không nhịn được hơi biến sắc, trường đao trong tay thu hồi, cao giọng nói:

- Ta có ba lý do không giết, thứ nhất là nghe nói cao thủ Hương Ba tại thi đấu xếp hạng chiến khu không hề giết một người nào, cho nên ta hôm nay không giết hắn. Lý do thứ hai, thiếu niên này mặc dù thực lực không bằng ta, nhưng vẫn cố dây dưa suốt một giờ, còn có thể đâm ta bị thương, là một đối thủ đáng kính trọng. Lý do thứ ba, một thích khách căn bản nên là một bóng ma chứ không nên xuất hiện trong quyết đấu, cho nên, ta càng không thể giết hắn!

Hắn nói những lời này không phải mới Inzaghi, mà là cho khán giả đang theo dõi chung quanh.

Tựa hồ là bị sự quang minh lỗi lạc của phong hệ đấu khí võ sĩ cùng ý chí chiến đấu ngoan cường của thiếu niên đã ngất đi làm rung động, sau phút yên lặng ngắn ngủi, xunh quanh thí kiếm đài số 8 vang lên tiếng vỗ tay cùng hoan hô điên cuồng như mưa bão.

- Kết quả trận đấu... Hương Ba Thành bại!

Trọng tài vừa dứt lời, đã thất trong đám người đột nhiên lóe ra một đạo thân ảnh như sấm sét mà bay về phía thí kiếm đà. Ngay sau đó, kết giới Thủy Mạc Thiên Hoa được xưng có thể ngăn cản một kích toàn lực của võ sĩ cấp lục tinh ở trước mặt người này giống như tờ giấy, bị người này đưa cánh tay nhẹ nhàng xé ra, liền sụp đổ.

Là Hương Ba Vương!

Tôn Phi xuất hiện trên thí kiếm đài, ôm lấy thiếu niên đã ngất đi kia.

Thí kiếm đài một mảnh tĩnh lặng.

Hương Ba Vương đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ nổi giận muốn đánh chết phong hệ đấu khí võ sĩ báo thù cho đệ tử của mình sao?...

Bình Luận (0)
Comment