Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 362

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:.com

Trưởng công chúa nói rất rõ ràng, ngoại trừ Zenit “quân thần” tuổi trẻ Arshavin đang chiến đấu ở chiến khu phía nam, đế quốc muốn mở chiến khu thứ hai tại phía tây nam bộ và chiến khu thứ ba tại phía chính tây, cho phép Tôn Phi được quyền tự tuyển chọn nhân sự, dẫn dắt “Nanh Sói Quân Đoàn” đi đến tiền tuyến.

Tuy rằng xưng hào đệ nhất quan chỉ huy chiến khu nghe rất phong cách, thế nhưng Tôn Phi lại để ý tới hàm nghĩa ẩn chứa trong cái xưng hào này.

- Quân bộ muốn sử dụng lực lượng một quân đoàn đối kháng trực tiếp với hùng binh của đế quốc cấp hai sao? Lẽ nào các đại lão không sợ đến lúc đó bản vương binh bại như núi đổ, khiến biên cảnh đế quốc rơi vào tay giặc?

Tôn Phi ngoài miệng nói như vậy, kỳ thực trong lòng hắn đang nhanh chóng tự hỏi rốt cuộc nên tuyển chọn những người nào lên chiến trường. Bởi vì Quốc Vương Bệ Hạ tự hiểu, nếu trưởng công chúa nói ra, vậy chuyện này chắc chắn không thể bàn lại, hắn muốn hay không thì cũng phải nhận mà thôi.

- Yashin bệ hạ và đại thần quân bộ đều tin tưởng năng lực của Alexander bệ hạ, biệt hiệu “một quyền hoành thiên” đã sớm vang vọng toàn bộ đế quốc. Huống chi ai nấy đều thấy được, cao thủ Hương Ba thành nhiều như mây, mãnh tướng như mưa, binh hùng tướng mạnh, trang bị hoàn mỹ, nếu bàn về chiến lực, có thể nói xưng là đệ nhất nước phụ thuộc. Hiện giờ Hương Ba thành chỉ cần thời cơ ra chiến trường để lập đại nghiệp, đối với bệ hạ mà nói, đây là một cơ hội chẳng thể tốt hơn...

Tôn Phi lắc đầu.

Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm tấm bản đồ lãnh thổ quốc gia trên tường, ý niệm trong đầu cấp tốc xoay chuyển, ngoài miệng vẫn không nhanh không chậm:

- Căn cơ Hương Ba thành quá cạn, huống chi ta lại không muốn khiến con dân của mình chịu chết vô ích. Bản vương rất muốn nhường cái cơ hội lập đại nghiệp này cho người khác.

Trưởng công chúa mỉm cười nhìn Tôn Phi, nhẹ nhàng bảo:

- Sợ rằng không được, ha ha, mệnh lệnh cho ngươi đảm nhiệm nhất đệ nhất quan chỉ huy một đại chiến khu là do đích thân Yashin bệ hạ bổ nhiệm, bảy đại thống soái quân bộ tỉ mỉ suy tính, nhất trí đồng ý, không có ai trên đời này có thể thay đổi được.

Nói đến đây, “Nữ Văn Thánh” dừng một chút, cẩn thận quan sát con mắt Tôn Phi con mắt, tuyên bố vô cùng tự tin:

- Hơn nữa ta dám khẳng định, kỳ thực bệ hạ đang rất chờ mong kết quả như thế.

Tôn Phi nở nụ cười:

- A? Tại sao ta lại chờ mong kết quả như thế?

- Bởi vì ngươi muốn đi báo thù.

Trưởng công chúa màu đột nhiên nghiêm túc đứng lên, thốt lên từng câu từng chữ.

- Báo thù? Vì ai báo thù?

Tôn Phi vẫn cố giả vờ ngây ngốc.

- Đương nhiên là vì vị cường giả thần bí như thầy, như bạn, như cha, như huynh kia.

Đôi mắt màu lam đậm mê người hiện lên một tia buồn bã:

- Ngươi biết ta nói tới ai, đúng hay không?

Tôn Phi lặng lẽ.

Qua một lát, Quốc Vương Bệ Hạ rất nghiêm túc ngẩng đầu hỏi:

- Nói như vậy, ngươi đã biết hết rồi?

- Ân, đã biết, những chuyện giữa ngươi và ông ấy, ta đều biết cả.

Trưởng công chúa cũng rất nghiêm túc trả lời.

- Ngươi làm sao mà biết được?

Trưởng công chúa đột nhiên nở nụ cười:

- Tôn kính Quốc Vương Bệ Hạ, lẽ nào ngươi cho là khắp đế quốc Zenit mênh mông, thanh niên tài tuấn được Vũ Thánh đại nhân ưu ái chỉ có một mình ngươi sao? Ngươi hơi quá kiêu ngạo rồi đấy?

Tôn Phi ngẩn người, chợt nở nụ cười.

Hắn hiểu rồi.

Trách không được ở thời khắc sinh mệnh tối hậu, Krasic vẫn nhớ mãi không quên chuyện bảo tồn huyết mạch hoàng thất, thậm chí còn nhắc tới tên Natasha, sau khi Tôn Phi nhận lời mới an tâm mất đi. Hiện tại xem ra, Zenit Vũ Thánh hết lòng quan tâm, lo lắng cho trưởng công chúa Natasha chẳng kém hơn mình chút nào.

Cũng khó trách, dù sao khi Tôn Phi chưa bộc lộ tài năng, toàn đế quốc đã không ai không biết đến đại danh “Băng Tu La”, “Nữ Văn Thánh”.

Một nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy được hộ quốc Vũ Thánh ưu ái và tài bồi, có vẻ là chuyện tất nhiên. Huống chi thân phận trưởng công chúa và vận mệnh đế quốc vốn có liên quan rất chặt chẽ?

Bởi vậy, Krasic kể hết chuyện giữa ông ta và Tôn Phi cho trưởng công chúa là chuyện rất bình thường.

- Đã như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, chân tướng trận chiến này rốt cuộc là sao không?

Tôn Phi nhìn nữ tử thông minh tuyệt sắc luôn cẩn thận tỉ mỉ trước mắt mình, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Trưởng công chúa thở dài một hơi.

Tần suất thở dài của nàng hôm nay dường như vượt xa quá khứ.

- Alexander!

Trưởng công chúa thay đổi xưng hô, nhẹ nhàng đi tới, ngón tay thond ài nhẹ nhàng vuốt bản đồ lãnh thổ đế quốc trên vách tường, dùng ngữ điệu rất quen thuộc nói:

- Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa.

...

Rất nhiều năm trước, mảnh thổ địa này đã từng sinh ra một nhân vật tuyệt thế đủ sức che mờ tất cả mọi loại thiên tài.

Người đó tỏa sáng như sao chổi, đoạt mất sân khấu của mọi người.

Người đó dùng hai bàn tay mình thay đổi hoàn toàn mảnh đất này, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã sáng lập một đế quốc vô địch. Y suất lĩnh kỵ sĩ dưới trướng nam chinh bắc chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng nếm mùi thất bại, mặc kệ cỡ kẻ địch mạnh đến đâu, trước mặt y chỉ như gà đất chó cảnh.

Tiền đồ của người đó sáng lạn như vầng thái dương, y vung cánh tay lên, lập tức hàng ngàn hàng vạn dũng sĩ sẽ đổ máu vì y, kiếm y chĩa đến đâu, bọn kỵ sĩ sẽ bất chấp sinh mạng mà công phá tiền phương kẻ địch.

Rốt cục, sự cường đại của người đó khiến cho... các đại nhân vật trên đại lục này có chút sợ hãi.

Sự kiêu ngạo để cho y vĩnh viễn học không được thỏa hiệp và thoái nhượng.

Bởi vậy, dưới sự liên kết khắp nơi, dưới sự hợp lực của một vài thế lực, trải qua một âm mưu vô sỉ, ngay tại thời điểm huy hoàng nhất, y gặp được một đối thủ đáng sợ, lần đầu tiên y nếm mùi thất bại triệt để.

Lần thất bại đó khiến cường đại của y phải thừa nhận sự tổn hao vô cùng to lớn.

Từ đó về sau, người từ đỉnh nhân sinh huy hoàng từ từ rơi xuống, những thế lực kia cứ ngỡ như y chưa nhận ra mình bị gài bẫy, cho nên y mới còn sống, bắt đầu tự ngẫm lại, không thể không nhẫn nhục sống tạm bợ, vừa liếm vết thương của mình vừa chậm rãi đợi thời cơ quật khởi lần nữa.

Nhưng mà, mức độ nghiêm trọng của vết thương dường như vượt quá sự tưởng tượng.

Mấy chục năm từ ngày đó rồi mà y vẫn chưa thể khôi phục lại.

Mặc dù lúc này người đó vẫn đang nắm trong tay đế quốc khổng lồ, thế nhưng thương thế nghiêm trọng lại khiến cho thân thể y dần dần khó có thể chống lại ốm đau và thời gian dằn vặt. Năm tháng vô tình và thương thế đáng sợ cắn nuốt khiến y càng ngày càng suy yếu, khiến tên của y bị vùi lấp trong dòng lịch sử. Thời gian dài ngừng công kích, thời gian dài ẩn nhẫn và thoái nhượng làm cho rất nhiều người bắt đầu dần dần tin tưởng, tuyệt thế thiên tài đã ngày nào giờ đã là cự long trọng thương sắp chết.

Lúc này, những kẻ từng bị đánh bại, những người bị tước đoạt vinh quang, những con kiến đê tiện bắt đầu rục rịch.

Cừu hận làm cho bọn họ phát rồ, tuyệt đối không cho phép người đó an tĩnh chết đi.

Bọn chúng muốn hoàn trả tất cả sỉ nhục mà chúng từng chịu.

Bọn chúng cho rằng thời cơ phản kích rốt cuộc đã đến.

Chúng vô cùng kiên nhẫn, hao tốn hơn mười năm chỉ để xác nhận y xác thực đã suy yếu đến mức chẳng thể phản kích. Đến tận bây giờ y vẫn làm cho kẻ địch phải e ngại, cho nên mặc dù biết y đã suy yếu quá độ, thế nhưng bọn chúng đã không kịp đợi y hoàn toàn tử vong. Ai cũng không biết thiên tài này có thể lần nữa sáng tạo kì tích hay không, bọn chúng quyết định tiêu diệt cơn ác mộng này, bọn chúng bày ra một kế hoạch tường tận, tỉ mỉ đến từng chi tiết, muốn hoàn toàn tiêu diệt y mới thôi.

Kế hoạch đã bắt đầu rồi.

Trong tình cảnh như vậy, thế nhưng là bọn chúng vẫn chẳng dám đấu trực diện. Vì vậy bước đầu tiên của kế hoạch là gạt bỏ những người ủng hộ y, giống như muốn chém giết cự long, trước tiên phải cắt cánh, rút móng, bịt mõm nó lại.

Vì vậy trong suốt mười năm qua, trước sau có tổng cộng 23 nhân vật hiển hách từng theo y lập vô số chiến công mất tích hoặc chết một cách rất kì lạ.

Rốt cục ngay gần nhất, mục tiêu của bọn chúng nhắm về phía người uy hiếp cuối cùng, cường giả duy nhất có thể trợ giúp người đó.

...

Nói đến đây, trưởng công chúa ngừng lại, lẳng lặng nhìn Tôn Phi.

Vị công chúa mưu trí đầy mình dùng giọng điệu phẫn hận kết thúc câu chuyện:

- Nói đến đây, ngươi hẳn đã hiểu rồi?

Tôn Phi lần đầu tiên nhìn thấy nàng nói chuyện mà chẳng hề che giấu cảm xúc.

Tôn Phi gật đầu.

Thế nhưng hắn vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn trưởng công chúa, rất nghiêm túc mà hỏi:

- Ta hiểu được, thế nhưng, ta chỉ muốn biết, Krasic Vũ Thánh phải chết ở đỉnh Vũ Thánh sơn đỉnh và lịch sử của Yashin bệ hạ có quan hệ gì?

Trưởng công chúa gần như trong nháy mắt hiểu được ý Tôn Phi, kinh ngạc nói:

- Hóa ra ngươi đang oán trách, trách cứ vì sao đêm qua đánh một trận trong đế đô thế nhưng lại không có đông đảo cao thủ Zenit đứng về phía Krasic Vũ Thánh? Nếu như vậy, Krasic đương nhiên sẽ không phải chết... Lẽ nào ngươi không biết?

- Biết cái gì?

- Lẽ nào ngươi không biết đêm qua đế đô xảy ra chuyện gì? “Thần Chi Tử” Tạp Tạp đại nhân mang theo rất nhiều cao thủ giáo đình quay trở về, đồng thời phái từng nhóm cao thủ đến bái phỏng cường giả Nguyệt giai trong đế đô, ngay cả Yashin bệ hạ cũng không phải mang thân thể trọng bệnh tiếp kiến Tạp Tạp đại nhân. Cao thủ giáo đình bái phỏng ngay khi Vũ Thánh chiến vừa mới bắt đầu, đến lúc họ rời khỏi lại trùng hợp ngay thời điểm trận quyết chiến vừa kết thúc.

Tôn Phi nhướng mày:

- Lại là Thần Thánh Giáo Đình?
Bình Luận (0)
Comment