Đây là một nam tử trung niên khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, tướng mạo mơ hồ hơi giống với Suleyman Kerimov đại đế đã ngã xuống của đế quốc Android, thế nhưng nếu so với Kerimov thoáng trẻ hơn một ít, mặt cũng nhu hòa hơn, tuy rằng chết đã lâu, thế nhưng thi thể bảo tồn mười phần hoàn hảo, không có một chút dấu hiệu hư thối, thậm chí da dẻ vẫn mềm mại như cũ, chưa từng cừng ngắc.
- Thực lực khi trước của người này, chí ít cũng ở giai vị Tôn giả Đại Nhật cấp, cho nên mới có thể sau khi chết trăm năm vẫn bảo tồn được thân thể không hư thối, ôn nhuận dường như người thường, nhìn tướng mạo cùng với hoàng bào trên người, hẳn là quý tộc hoàng thất đế quốc Android, thậm chí có khả năng là tân đại đế mới chấp chưởng đế quốc Android sau khi Kerimov ngã xuống, chỉ là, người này cũng coi như đoản mệnh, trở thành đại đế của một đế quốc chưa tới nửa năm lại đã chết ở đây.
Tôn Phi hơi thở dài.
- Ân, đây là cái gì?
Ở bên cạnh thi thể, phía dưới tay vịn hoàng tọa, Tôn Phi đột nhiên thấy được một quyển sổ mỏng, hơi có chút hỗn loạn, tựa hồ là từ trong tay thi thể này rơi xuống.
Nhặt lên, Quốc Vương Bệ Hạ phát hiện rất nhiều thứ ghi trong đó.
- Ân, dĩ nhiên là một quyển nhật ký, bên trong ghi chép quá trình đế quốc Android quật khởi và hủy diệt…
Tôn Phi nhìn lướt qua một lượt, nhất thời đã bị nội dung ghi chép trong đó hấp dẫn, không kìm lòng nổi mà đọc kỹ hơn.
…
…
Tên của ta, là Suleyman Donodef, hoàng tử đế quốc nhất cấp Android, trời sinh được tôn sùng, có địa vị cao cao tại thượng, thiên chi kiêu tử, nhận hàng ngàn hàng vạn sủng ái.
Đáng tiếc, lúc ta ba tuổi, mẫu thân đột nhiên qua đời mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Từ bắt đầu ngày đó, ta cảm giác tựa hồ tất cả những người bên cạnh đều lén lút thay đổi.
Số lần phụ hoàng xuất hiện trước mặt ta càng ngày càng ít, số lần ta có thể nhìn thấy người cũng càng ngày càng ít, thị nữ bên người bị rút đi hơn phân nửa, chỉ còn lại hai cung nữ, phụ trách sinh hoạt hằng ngày của ta, những người khi xưa nguyên bản luôn vây quanh ta, lúc này cũng không xuất hiện…Trong hoàng cung càng ngày càng thanh lãnh, ta rất sợ.
May là, ta còn một ca ca.
Tên của hắn là Suleyman Kerimov, một nam tử kiên cường cơ trí, lớn hơn ta bảy tuổi, nhưng lại như một nam tử chân chính, chống đỡ cho ta một mảnh bầu trời an tĩnh.
Nếu như không có hắn, ta đã sớm chết rồi, trong sinh nhật bốn tuổi bị đầu độc tửu, bảy tuổi lần đầu tiên cưỡi ngựa bị rơi ngã, chín tuổi học kiếm gặp Thích Khách, còn có tiểu cô nương từ nhỏ đã được chỉ định là thê tử của ta cũng bị ám sát…
Mỗi một lần, đều là ca ca đã cứu ta.
Tuy rằng cảnh ngộ của hắn so với ta cũng không tốt hơn chút nào, thậm chí càng tệ hơn.
Rất nhiều lần ta thấy, bọn thị vệ mang ca ca bị trọng thương đi tới chỗ Thần Sư trị liệu, nếu không phải cứu chữa kịp thời, hắn đã không toàn mạng, một lần nguy hiểm nhất, sau khi ăn xong điểm tâm mà tân hoàng hậu ban tặng, ca ca nhất thời sùi bọt mép, chết ngất trong phòng ăn, tròn một ngày một đêm không ai để ý tới hắn, những thị vệ và Thần Sư cũng không biết đi nơi nào, ta điên cuồng phái người đi tìm kiếm nhưng cũng không tìm được.
Trong phòng ăn âm u, ta bồi ca ca tròn một ngày một đêm.
Một lần này, ta cho rằng sẽ mất đi người ca ca yêu thương mình nhất.
May là, Thần Quang Minh phù hộ, ngày thứ ba, lúc ánh sáng chiếu qua khe cửa, ca ca rốt cuộc mở mắt.
Ở trong nháy mắt, thương thế bên trong cơ thể hắn hoàn toàn khôi phục triệt để.
Hắn sống lại!
Cũng chính từ đó về sau, ca ca hoàn toàn thay đổi.
Hắn vẫn yêu thương quan tâm ta như cũ, thế nhưng ta cảm giác được, thiếu niên kiên cường lạc quan, cho dù bị đối đãi bất công cũng sẽ thản nhiên tiếp thu, đối đãi hòa ái với thị vệ và những người xung quanh trước kia tựa hồ đang từ từ biến mất, ngược lại trở nên hung ác, thô bạo, táo bạo, dịch nộ, động đánh động chửi…Đương nhiên, quan trọng nhất là, hắn vốn không có thiên phú tu luyện võ đạo, thế nhưng ở trên phương diện tu luyện đấu khí hỏa hệ đột nhiên bất khả tự nghị thay đổi.
Hết thảy đây, chỉ có ta biết.
Ca ca rất ít triển lộ thiên phú của hắn trước mặt người khác.
Bất quá, hắn vẫn len lén dạy ta một ít vũ kỹ.
Thiên phú của ta rất tốt, tiến cảnh rất nhanh, nhưng vĩnh viễn không đuổi kịp được ca ca, thực lực của ta càng đề thăng, ta lại càng cảm thấy khoảng cách giữa ta và ca ca càng lớn, giống như trong thân thể ca ca tồn tại một cỗ lực lượng kinh khủng đáng sợ.
Trong hơn mười năm, ta cùng ca ca cũng gặp vài lần nguy hiểm nhưng đều bị hắn hóa giải dễ dàng.
Cuộc sống của chúng ta cũng chậm rãi tốt lên.
Thẳng đến thời điểm lễ thành niên mười tám tuổi của ta, ca ca đột nhiên làm ra một sự tình điên cuồng đến cực điểm, trong ánh mắt của quý tộc hoàng thất, ca ca một kiếm giết tân hoàng hậu mà phụ hoàng ân sủng nhất, sau đó từng bước giết tuyệt thành viên gia đình tân hoàng hậu, cùng với một tập đoàn đại thần quý tộc trong trận doanh của tân hoàng hậu.
Cũng là ở ngày đó ta mới biết được, cỗ lực lượng trong thân thể ca ca rốt cuộc kinh khủng bậc nào.
Mặc dù phụ hoàng đã già hoa mắt ù tai, thế nhưng khi nổi giận cũng như một đầu sư tử đói, gầm thét muốn giết chết ca ca, thế nhưng, cuối cùng vẫn là ca ca đạt được tất cả mà hắn muốn. Địa vị thái tử, các quý tộc thần phục, cùng với quân đội và quyền lợi tài chính, bởi vì thực lực của hắn thật sự là quá đáng sợ, không có người nào có thể ngăn chặn hắn, trong số ít cường giả cũng như thiên tài trong đế quốc cũng không phải là đối thủ của hắn.
Từ sau ngày đó, đế quốc nằm trong tay ca ca.
Cũng là sau ngày đó, đế quốc Android bước lên con đường chinh phục.
- Đem dòng họ chính mình viết trên hoàng tọa đế quốc khác, khiến toàn bộ đại lục Azeroth run rẩy sùng bái dưới chân mình, đây mới là chuyện một hoàng giả chân chính phải làm!
Bình thường ca ca đều nói với ta như vậy.
Sau tám năm, ca ca chính thức được Thần Thánh Giáo Đình thừa nhận, kế thừa ngôi vị hoàng đế, đăng cơ đại đế.
Đại quân Android bắt đầu xuất phát ra bốn phương tám hướng, đốt giết đánh cướp.
Bản đồ đế quốc, lấy tốc độ trước nay chưa từng có mà bành trướng mở rộng.
Đối với hoàng thất và các quý tộc đế quốc mà nói, đây tự nhiên là chuyện tốt, lãnh thổ quốc gia càng lớn, quản hạt con dân càng nhiều, quyền lực của bọn họ càng lớn, thu được kim tiền, nô lệ và nhân khẩu càng nhiều, diện tích bọn họ lấy được càng lớn, địa vị ở trong bắc vực cũng càng cao.
Đối với những thứ này, ta cũng không thèm để ý.
Chỗ ta để ý chính là, càng ngày ta càng ít thấy nụ cười trên mặt ca ca.
Theo cước bộ chinh phục đế quốc càng ngày càng mạnh, tựa hồ ca ca càng ngày càng tiều tụy. Đúng vậy, đích thật là tiều tụy, dùng cái từ tiều tụy để hình dung một cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp tinh lực vĩnh viễn không suy yếu có lẽ là điều buồn cười, thế nhưng ta không nghĩ ra từ nào khác miêu tả chính xác trạng thái của ca ca hơn từ này.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn hoang mang?
Ta không biết ca ca đang truy tìm cái gì, nhưng bất kể là chuyện gì ta cũng sẽ ủng hộ trăm phần trăm, ta điên cuồng mà tu luyện, chính là vì có thể trợ giúp hắn, cho dù là vì ca ca mà chết, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Thẳng đến một ngày, ta phát hiện một bí mật bất khả tự nghị phía sau ca ca.