- Đây chẳng phải ý nghĩa…
Ý thức được điểm này, trái tim Tôn Phi đột nhiên hung hăng nhảy giật.
Đây chẳng phải ý nghĩa, nếu như có thể phá giải được bí thuật trên cốt phiến bạch sắc, sau đó tiến hành cải tiến, xóa khí tức tà ác, lại lợi dụng năm ngàn áo giáp bí kim này, há không phải là chế tạo được một đại quân khôi lỗi vô địch cho Hương Ba thành sao?
Đây xem ra, Tôn Phi một chút cũng không cảm thấy dùng bí kim để chế tạo ra những áo giáp kín kẽ này là một loại hành vi xa xỉ phá sản.
Nếu quả thực có thể thực hiện được ý nghĩ này, rất hiển nhiên, năm ngàn khôi lỗi có sức chiến đấu ngang với Ma Khải Hắc Ám Basturk, xa xa còn sắc bén hơn nhiều so với năm ngàn chuôi đấu binh.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tôn Phi nhìn đến năm ngàn áo giáp trong đại điện, nhất thời trở nên nóng hơn.
Dừng một chút, Tôn Phi lại nghĩ tới sự tình khác được ghi chép trog nhật ký của tân hoàng đế Android, xác minh suy đoán lúc trước của chính mình, bộc phát vong linh triều dâng, quả nhiên có liên quan đến hoàng thất Android, chỉ là lúc này, người Android đã triệt để biến mất trên đại lục Azeroth, coi như là cái giá phải bỏ ra cho hành vi tà ác của mình.
Kế tiếp, sau khi tinh lọc sinh vật tà ác trên phiến thổ địa này, Tôn Phi phải tiến nhập đến không gian phong ấn ghi chép trong cuốn nhật ký kia, nhìn tình huống cụ thể một cái, nếu có thể, triệt để tiêu diệt bảy mươi hai Ác Ma này là lựa chọn tốt nhất.
Còn tiếp theo, Thần Thánh Giáo Đình bị chính mình trong lúc vô ý phá hủy lần giao dịch này, chỉ sợ sẽ làm ra những hành động cứu vãn tiếp, tự mình phải cẩn thận rồi.
Kiểm tra tỉ mỉ tất cả mọi thứ trong đại sảnh một lần nữa, Tôn Phi đem cuốn nhật ký cẩn thận từng li từng tí cất đi, sau đó trở về trong đại điện, từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra một truyền tống trận ma pháp đơn giản có thể tháo lắp được, tổ hợp lại, khảm nạm ma pháp thạch, kích hoạt ký hiệu ma pháp khắc trên ma pháp trận, dựa theo tần số riêng, liền thông với ma pháp trận truyền tống trên “Hắc Trân Châu hào”.
Rất nhanh, Torres và Vong Linh Ma Pháp Sư dẫn đầu đi tới, đi theo phía sau còn có đội Vũ sĩ tinh nhuệ.
Các Vũ sĩ Hương Ba Quân tác phong nhanh chóng, bắt đầu càn quét đại điện, từng người giống như là con chuột đói chui vào được kho thóc, điên cuồng mà cướp đoạt vận chuyển lên, hiệu suất cực cao, không đến nửa giờ, đã dọn sạch tất cả trong đại điện, ngay cả suối phun ma pháp ở trung tâm cũng bị tháo ra mang đi, phóng mắt nhìn lại, nơi đây chỉ còn một mảnh vắng vẻ, sàn nhà sáng chói mắt, các Vũ sĩ như lang như hổ, phỏng chừng ngay cả gạch lát trên tường cũng phải lấy xuống mang đi.
Nhất là hai tiện nhân Jack và Barbossa, thời điểm vận chuyển bảo khố biểu hiện ra phi thường điên cuồng và hưng phấn, quả thực giống như là đồ của mình, trong ánh mắt ứa ra tinh quang, hưng phấn đến nước bọt chảy đầy đất, nhất thời khiến Tôn Phi cảm thấy, hai người này thật sự có thiên phú của “Cướp biển vùng Caribe”, mình lựa chọn tên cho hai người bọn họ, thật sự là không có chọn sai!
Tiện thể, còn có vài cái bảo khố hoàng thất Android khác đều bị càn quét không còn.
Thu hoạch tài phú lúc này, tuyệt đối là số lượng kinh người, dựa theo thu thập tài chính hiện nay của Hương Ba thành, chỉ sợ cần một trăm năm mới có thể tích lũy nổi, trong loạn thế, tài phú cũng là biểu hiện cho một loại thực lực, hiện nay Hương Ba thành có đủ thực lực để bảo tồn tài phú như vậy, hơn nữa, lấy sức sản xuất của Hương Ba thành, lại có phương thức hợp lý để tiêu hóa khoản tài phú như vậy, tuyệt đối là không có vấn đề, chí ít có thể trang bị cho quân đội nháy mắt lên gấp năm, sáu lần.
Vậy cũng là một lần thu hoạch thật lớn đi.
Sau khi chuyện kết thúc, “Hắc Trân Châu hào” và “Độc Nhãn Long hào” lên đường trở về, chỉ để lại một phần nhỏ binh sĩ tinh nhuệ, đại gia Kane và bác gái nữ tu sĩ, còn có hơn mười sinh viên truyền nhân y bát của hai người bọn họ cũng ở lại chỗ này.
Suy nghĩ đến vấn đề an toàn, tạm thời thiết trí một trận đồ ma pháp gia trì quang minh trong đại điện ngầm, không cần lo lắng vong linh bên ngoài tiến công đến.
Tôn Phi lưu lại chỗ này, là vì tiếp tục giết chết cương thi để thu nạp năng lượng tự do.
Mà đám người Kane lưu lại chỗ này là vì nghiên cứu một ít đồ vật phát hiện được của đế quốc Android, ví như cái gọi là cốt phiến bạch sắc chương thứ bốn mươi lăm “Thánh Điển Địa Ngục”, trong đó có thể đạt được bí thuật chế tác khôi lỗi chiến đấu, đương nhiên, Ma Khải Hắc Ám bị Tôn Phi đập thành sắt vụn vẫn đang thong thả khôi phục cũng là một trong những đối tượng nghiên cứu.
- Nhân loại, các ngươi sẽ phải trả giá thật đắt cho hành vi của mình, các ngươi đây là đang phạm tội, cũng dám lấy thân thể phàm nhân mưu toan phá giải lực lượng của thần…
Trong tiếng gầm gừ điên cuồng, Ma Khải Hắc Ám Basturk bị tháo thành tám khối, quá trình này nhìn như máu tanh vô cùng, trên thực tế lại vô cùng đơn giản, Ma Khải Hắc Ám bị hủy thành các bộ phận vẫn đang vô lực giãy dụa rít gào, đáng tiếc một cái ma pháp trận quang minh tùy ý cũng khiến hắn kinh khủng vạn phần mà câm miệng. Vì vậy, mỗi một khối ký hiệu trên áo giáp đều bị tháo ra, bị hai cuồng nhân ma pháp điên cuồng nghiên cứu.
…
…
Sắp xếp xong xuôi tất cả trong doanh địa lâm thời, Tôn Phi và Vong Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink đi tới trên mặt đất.
Thời gian đã là sáng sớm ngày thứ hai, dưới ánh mặt trời chiếu xạ, mặt đất hình như bị bao phủ một tầng tiên huyết nồng đậm đang chậm rãi chảy xuôi, phối hợp với tiếng gào thét của bọn cương thi và quái vật, có vẻ một hồi thê lương, bầu không khí như tràng diện ngày diệt vong.
Từ trong giới chỉ trữ vật Tôn Phi lấy ra một chuôi liêm đao đã được tinh lọc, đưa cho Hasselbaink.
- Oa, không sai, thứ tốt!
Vong Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink là người biết hàng, nhất thời sợ hãi than, nhận lấy thử rót ma lực vong linh vào xem, lực lượng tăng phúc khiến hắn thất kinh:
- Di? Tốt hơn ngoài dự liệu, đấu binh bát giai, còn có thể tăng phúc thêm lực lượng, lấy chất liệu như vậy, nếu như sử dụng thỏa đáng, thậm chí có khả năng tiến giai Thần Đấu Binh, chỉ là đáng tiếc…
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc tạo hình của cái này, thật sự là quá khó coi, tại sao là một thanh liêm đao?
- Di? Vong linh nhân các ngươi không phải đều tự xưng là người phát ngôn của tử thần sao, mà tử thần không phải là thích liêm đao sao?
- Thôi khỏi, tử thần đích thực là thích liêm đao, thế nhưng ta là Ma Pháp Sư a, không phải vong linh.
Hasselbaink trừng mắt, sau đó hắn đem lưỡi hái tử thần hướng về phía Tôn Phi, lắc đầu nói:
- Ngươi vẫn là thu trở về đi!
- Vì sao?
Tôn Phi cảm thấy kỳ quái.
- Vật này, quá quý giá!
Hasselbaink lắc đầu cười khổ nói:
- Từ sau khi ta gia nhập Hương Ba thành, không cần lo giáo đình truy sát, sinh hoạt trôi qua quá thư thích, thực lực bởi vì được bệ hạ ngài giúp đỡ, nên đã triệt để khôi phục, còn có tăng trưởng nữa, có thể nói là được lợi rất nhiều, thế nhưng ngoại trừ trận chiến ngày đại hôn hôm ấy ra, cống hiến của ta đối với Hương Ba thành thật sự là hữu hạn, không có tư cách đạt được vật quý giá như vậy!
Tôn Phi lắc đầu cười nói:
- Ngươi nói như thế ý là ta không nên đưa đồ vật này cho ngươi, thế nhưng lại nói, đồ vật ta đã cho, cho tới bây giờ chưa từng có ý định thu hồi lại.
- Thế nhưng…
- Được rồi, nói thật là đồ vật này tạo hình quá xấu, ngoại trừ ngươi, ta không nghĩ ra ở Hương Ba thành còn ai thích hợp với nó hơn ngươi nữa.
Thái độ Tôn Phi kiên quyết:
- Cứ quyết định như vậy đi!
Vong Linh Ma Pháp Sư: “…”
- Được rồi, đổi trọng tâm câu chuyện đi, thấy đám cương thi trên phiến thổ địa trước mắt chứ? Đây đều là bảo bối của ta, ha ha, để chúng ta đại khai sát giới đi, ngươi không phải là vẫn muốn nghiên cứu những vong linh này khác gì người thường sao? Hiện tại bắt đầu đi, bất quá, phải cẩn thận, trong đế đô này tiến hóa không ít cương thi vương, thực lực không kém, cố gắng không nên chêu chọc bọn chúng.
Tôn Phi nói xong, thả người nhảy lên, sau một cái chớp mắt đã xuất hiện trong đám cương thi giữa thành.
- Ha ha, giá trị kinh nghiệm, ta tới đây!