Ba ngày sau, Tôn Phi xuất hiện ở cự thành Song Kỳ biên cảnh đế quốc Zenit.
Phiến thổ địa này từng là địa phương đầu tiên mà Quốc Vương Bệ Hạ lĩnh binh ra trận, đã hơn một năm trôi qua, đế quốc Zenit và đế quốc Ajax đã tạm thời ngưng chiến, trên biên cảnh cũng nằm ở trạng thái tương đối hòa bình, Song Kỳ thành trải qua hơn một năm nghỉ ngơi lấy lại sức đã rực rỡ hẳn lên, trở nên sinh cơ bừng bừng.
Tuy rằng đã rất lâu Tôn Phi không đi tới nơi này, thế nhưng sự tích của hắn ở trong thành vẫn không ngừng lưu truyền xuống, có một chút ý tứ “Ta không ở giang hồ, giang hồ đã có truyền kỳ của ta”.
- Các ngươi không biết a, lúc trước thái tử Jan Vertonghen đế quốc Ajax thân lĩnh đại quân, đem Song Kỳ thành vây chặt như nêm cối, mắt thấy tình thế nguy cơ sớm tối, thành chủ ngu xuẩn cùng các quý tộc thúc thủ vô sách, tướng quân Ribery vì giết giặc, không tiếc lấy thân mạo hiểm, một mình lẻ loi tiến vào trong quân địch, đã bị Jan Vertonghen một quyền chấn thương, bị trọng thương, mắt thấy sẽ chết thảm trong tay địch nhân, đại quân Ajax đã hô lên khẩu hiệu huyết tẩy đồ thành, gà chó không tha, đúng lúc này, rốt cuộc Hương Ba Vương chạy tới đúng lúc, khi đó Hương Ba Vương thật sự là thần dũng vô địch, khí thế cái thế, hắn một người một ngựa, không đâu địch nổi, ở trong đại quân Ajax tung hoành vô địch, chém liên tục mấy trăm chiến tướng của đối thủ, nơi đi qua, máu chảy thành sông, thi chất thành núi, ba quyền chấn cho thái tử Jan Vertonghen lúc đó được xưng là “Ngôi sao võ đạo” Ajax, giải cứu Ribery, Hương Ba Vương bệ hạ đánh cho người Ajax khiếp đảm, một mình sừng sững trong quân doanh địch mấy chục vạn quân, liền hỏi bốn tiếng “Ai dám cản ta?” nhưng không ai dám đáp lại, bệ hạ cười to, không nhanh không chậm nghênh ngang rời đi, có thể nói là Chiến Thần một đời vô song!
Song Kỳ thành.
Ba người Tôn Phi, Elena và Angela đi ngang qua một tửu quán Song Kỳ thành, bên trong liền truyền tới một trận âm thanh du dương trầm bổng của một vị ngâm thơ rong, đang giảng giải về tình hình trận chiến năm đó, hiển nhiên là trải qua nghệ thuật khoa trương, thẳng đến khi mọi người trong tửu quán huyết mạch sục sôi, ngay cả một ít người bán hàng rong và những người rảnh rỗi cũng dừng chân vểnh tai yên lặng lắng nghe.
- Hắc hắc, đích xác là có một hồi sự tình như thế, thế nhưng, nói có chút quá khoa trương.
Nhìn tiếu ý bỡn cợt trên mặt hai vị kiều thê, hư tâm của Tôn Phi chiếm được thỏa mãn cực đại, nhưng cũng khiêm nhường một hồi hiếm thấy.
Ai biết những lời nói này lại có thể chọc họa, những người xung quanh đang yên lặng lắng nghe người ngâm thơ rong kể chuyện, nghe vậy đều đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Tôn Phi, trong ánh mắt mang theo chán ghét.
Một nam tử huyết khí phương cương nắm tay răng rắc, trên dưới đánh giá Tôn Phi một trận, cả giận nói:
- Vừa nhìn tiểu tử ngươi là biết không phải người địa phương này, ngươi thì biết cái gì? Hương Ba Vương bệ hạ thần dũng vô địch, người nào trong Song Kỳ thành không biết chứ, có cái gì khoa trương? Hừ, ta khuyên ngươi, đang ở trong thành này thì nói chuyện cẩn thận một chút, nếu như đụng phải người nóng nảy, chỉ bằng một câu nói vô lễ ban nãy cũng sẽ bị đánh một trận đấy!
Tiểu tử kia nói, dẫn đến đồng tình của những người xung quanh.
- Đúng vậy, Hương Ba Vương bệ hạ là đại ân nhân của mấy chục vạn người trong thành, tiểu tử ngươi còn không bằng cái lông của ngài ấy, biết cái gì, lại dám ở chỗ này nói lung tung!
- Bỏ đi, mọi người đừng để ý tới hắn, người này vừa nhìn liền biết là hoa hoa công tử không có học vấn, mang theo hai thị nữ xinh đẹp đi chơi bời lêu lổng, hừ, nhớ năm đó Hương Ba Vương bệ hạ ghét nhất là loại người này, ngày đó đầu tường máu chảy, không biết ngài ấy đã giết bao nhiêu phế vật như vậy, hiện tại lại dám nói bậy Hương Ba Vương, thực sự là chán sống!
- Đúng vậy a, ngươi một cái người ngoài thì biết cái gì? Hôm nay, ngay cả địch nhân năm đó của Hương Ba Vương, thái tử Jan Vertonghen đế quốc Ajax cũng từng cảm thán, chỉ cần Hương Ba Vương ở đế quốc Zenit một ngày, thì Song Kỳ thành vĩnh viễn không thể xâm phạm, đại anh hùng hào kiệt như vậy, có bao nhiêu người có thể sánh ngang?
Trong tình cảnh quần chúng xúc động, Quốc Vương Bệ Hạ chỉ có thể kéo hai vị Vương phi chạy trối chết.
Sau khi xuyên qua đại lục Azeroth, hắn còn chưa từng chật vật như vậy, bị người ta chỉ vào mũi mắng, nhưng lại hết lần này tới lần khác không thể phản bác được, hại vị Vương phi phong hoa tuyệt đại bên cạnh còn hỉ hả trêu chọc.
Tôn Phi đi tới Song Kỳ thành là vì tìm một người.
Cũng nhân cơ hội này, mang theo hai vị Vương phi đi giải sầu, bớt chút thời gian hảo hảo bồi bọn họ.
Ba người vốn không muốn kinh động quá nhiều người, vì vậy không mang theo thị vệ. Huống chi lấy thực lực của Tôn Phi và Elena, căn bản không cần thị vệ. Cưỡi đại hắc cẩu và ba đầu tiểu long lưu manh đi tới ngoài thành cách đó không xa thì đáp xuống, để bốn đầu ma thú vô lương đi loạn, còn ba người đi bộ tiến vào thành.
Tôn Phi cũng không nóng nẩy lập tức đi tìm người nọ mà là mang theo hai vị vương phi ở trong thành đi lại một phen, ai biết lại gặp phải một màn này.
Thế nhưng đó lại như một bàn nhạc đệm thú vị, ngược lại khiến ba người có có hứng thú đi chơi.
Song Kỳ thành là cự thành biên cảnh, tuy rằng không phồn hoa bằng đế đô Saint Petersburg và Hương Ba thành, thế nhưng phong tục nhân tình lại có vị đạo riêng, nhất là việc tự do giao dịch trong thành, các màn biểu diễn cổ quái kỳ lạ thu hút mọi người, cũng hơi có ý tứ.
Ba người xuyên qua đám đông, nhìn đông nhìn tây, đem tất cả phiền não đều bỏ qua một bên, vui sướng tận hưởng niềm vui.
Hiện nay Song Kỳ thành do tướng quân Ribery nắm giữ, quân uy hưng thịnh, trị an tốt, bách tính an cư lạc nghiệp, cũng có cảm giác vui vẻ hòa thuận một mảnh thế ngoại đào nguyên, hết thảy đây có bảy, tám phần công lao thuộc về Tôn Phi, vì vậy bách tính trong thành và thương nhân qua lại tự nhiên đều thời thời khắc khắc nhớ kỹ Hương Ba Vương.
Hiện nay, ba chữ “Hương Ba Vương” này quả thực chính là đại biểu cho Thần Linh ở Song Kỳ thành, ngay cả địa vị của Hương Ba nhân ở trong thành cũng cao hơn người khác một chút, cực kỳ được hoan nghênh.
Từ khi đại hôn đến nay, Quốc Vương Bệ Hạ vẫn luôn bận rộn, Elena và Angela khó có được cơ hội cùng hắn đi du ngoạn, tự nhiên là vạn phần cao hứng.
Lúc mặt trời lặn, sau khi đi dạo trong chợ đêm, Tôn Phi cũng không quấy rầy đám người Ribery, tìm một lữ điếm điều kiện phi thường tốt trong thành, nghỉ ngơi một đêm, nửa đêm, một mình Tôn Phi phiêu nhiên đi ra, hướng về phía giếng nước trong thành vội vã đi.
Tuy rằng đã qua một năm, thế nhưng Tôn Phi vẫn rất quen đường.
Dễ dàng tránh được binh sĩ tuần tra qua lại, Tôn Phi đi qua khu vực giếng nước, tiến vào thủy vực thần bí vô biên dưới giếng ngầm Song Kỳ thành.
Năm xưa, chính tại trong Thần Ma Cung Điện dưới phiến thủy vực này, Tôn Phi lần đầu gặp được Yashin đại đế cải trang đi tuần, cũng nhận được “Thiên Không Chi Thành” và “Loạn Thế Vương Tọa”, đồng thời ở trong hạch tâm tiểu thế giới độ khó cấp ba mươi sáu tìm được Tế Đàn Thần Ma, tinh lọc linh hồn chi thạch, cứu Angela và Elena đang hôn mê, lần này trở lại chốn cũ, trong lòng cũng nhiều cảm khái.