Trong khoảnh khắc, trong tiếng nham thạch băng liệt, vô tận hắc vụ phun ra như là mực đen phun vào trong nước, rất nhanh liền tràn ngập ra, khí tà ác nồng đậm làm người ta hít thở không thông, cái khe dưới cự noãn phong ấn càng lúc càng lớn, trong nháy mắt đã rộng quá ngàn thước, độ dài đã quá năm dặm.
Vô cùng vô tận vụ khí hắc sắc từ trong cái khe nứt dũng mãnh tiến ra.
- Nhân loại, ngươi sẽ vì hành vi của mình mà phải trả giá thật đắt!
Một tiếng phẫn nộ rít gào từ trong cái khe nứt phát tán ra, tiếp theo là hai đạo quang trụ xích hồng sắc, dường như là hai thanh lợi kiếm xé rách màn đen, trong hắc vụ lờ mờ, một thân ảnh khôi ngô cao quá ngàn thước từ trong cái khe đi ra, hai đạo quang trụ xích hồng sắc này dĩ nhiên là hai mắt của nó.
- Căn cứ theo ghi chép, bảy mươi hai Ma Thần địa ngục đều là cao thủ tàn bạo nhất thời đại Thần Ma, có thù tất báo, thủ đoạn tàn nhẫn, động cái là thôn phệ nhân thể hồn phách người, trong đó có mấy tôn thực lực trác tuyệt, đều là cường giả Thần cấp chân chính, không biết tôn Ma Thần trước mắt này rốt cuộc là vị nào? Bất quá, dựa theo thể tích của cự noãn phong ấn mà xem, tôn Ma Thần địa ngục này hẳn là bài danh tương đối trong bảy mươi hai Ma Thần địa ngục, trải qua ngàn năm phong ấn ma luyện, không biết còn dư lại bao nhiêu lực lượng?
Lúc này, Tôn Phi đột nhiên không còn khẩn trương như trước, ở trong lòng không ngừng suy tư về một ít truyền thuyết Ma Thần địa ngục, nỗ lực tìm nhược điểm của bọn chúng, sắp tới có lẽ sẽ có tác dụng trong chiến đấu.
Đối diện, tôn Ma Thần thân thê cao ngàn thước này rốt cuộc cũng hoàn toàn từ trong cự noãn phong ấn đi ra.
Tuy rằng trong không gian đã bắt đầu tràn ngập vụ khí hắc sắc tà ác, thế nhưng hai mắt Tôn Phi như điện, vận dụng thị lực vẫn có thể nhìn rõ như cũ, tôn Ma Thần này là một đầu ngưu ma, thân thể như quái vật to lớn, miệng to như chậu máu phun ra nuốt vào một đoàn vụ khí hắc sắc có tính ăn mòn mãnh liệt, ngay cả bích chướng không gian đều bị ken két rung động, giống như tùy thời đều có thể bị nghiền nát, hai mắt nó đỏ đậm, không có con ngươi, phảng phất như là hai miệng núi lửa bộc phát, ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
Có lẽ là bị phong ấn thời gian quá dài, thoạt nhìn nó có chút gầy trơ cả xương, có vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, cả người đầy lông dài hắc sắc, còn có rêu xanh loang lổ, da mặt có chút thạch hóa, thoáng khẽ động, bụi bặm đất đá rơi xuống.
- Ha ha ha, một ngàn năm, một ngàn năm, rốt cuộc ta đã có được tự do, ta cảm nhận được vị đạo tự do, cảm nhận được vị đạo huyết thực nhân loại, thực sự là làm người ta hoài niệm a, ha ha, ha ha ha, nhân loại thương cảm đáng chết, cầu khẩn đi!
Quái vật miệng phun lời nói.
Lời nó nói là ngôn ngữ thời đại thượng cổ Thần Ma trên đại lục, cực kỳ tối nghĩa, cường điệu còn có chút ngưng đọng, tựa hồ ngàn năm qua không nói lời nào khiến nó có chút không thích ứng.
Tôn Phi nín thở ngưng thần, trong nháy mắt tiến nhập trạng thái chiến đấu, đem tất cả tạp niệm bỏ qua một bên, chiến ý dâng cao.
Ai biết kế tiếp, quái vật này cũng không vội tiến công, ngược lại lại như con nhện bò bên ngoài tầng cự noãn phong ấn, di dộng chợt nhanh chợt chậm, đầu lưỡi huyết sắc phun ra nuốt vào, vụ khí bên người càng ngày càng đậm, dần dần có xu thế bao phủ cả thân thể to lớn của nó.
Tôn Phi khẽ nhíu mày, tựa hồ có điểm gì kỳ lạ.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình hắn như điện, chủ động tấn công.
Lăng không huy động Immortal King’s Stone Crusher, đánh ra “Toàn Phong Trảm”, một trong chiến kỹ mạnh nhất của hình thức Barbarian, bởi vì đã sưu tập đủ bộ sáo trang Immortal King, hiệu quả hợp thành sáo trang trong nháy mắt cũng hiện ra, từng đạo thiểm điện giống như “Thiên Đường Chi Quyền” từ trong hư không rơi xuống, bốn đạo cơn lốc loại nhỏ xé rách không gian, đem đối thủ bao vây ở giữa, giảo sát đến.
Vụ khí hắc sắc có tính ăn mòn điên cuồng hướng về phía Tôn Phi, lại bị “Lĩnh vực cấm ma” của hình thức Barbarian ngăn trở cách thân thể Tôn Phi ngàn thước, khó có thể tới gần.
Trong lúc thoáng qua đó, Tôn Phi đã đem thân thể của Ma Thần địa ngục này bao phủ trong lĩnh vực của mình.
Vô tận thiểm điện từ trong hư không giáng xuống, hung hăng oanh kích trên thân Ma Thần địa ngục, cơn lốc tứ phía xoay tròn gào thét, cũng trong nháy mắt này không ngừng muốn xé rách thân thể Ma Thần.
Rầm rầm oanh!
“Toàn Phong Trảm” đánh ra kình khí trường long kim sắc, chuẩn xác trúng quái vật.
Trong tiếng nổ mạnh kịch liệt, Ma Thần thân thể cao tới ngàn thước này, khí thế vô song, thế nhưng không làm ra chút giãy dụa và chống lại nào, giống như là pho tượng bị thiết chùy đập trúng đầu, bị đánh nát triệt để, vỡ vụn từng mảnh, hướng về bốn phương tám hướng văng ra, sau đó rất nhanh lại bị “lĩnh vực cấm ma” trừ khử mất đi, ngay cả một tia khói bụi cũng không còn.
- Ách? Như thế…Dễ dàng như thế đã quét sạch nó?
Quốc Vương Bệ Hạ đã chuẩn bị tinh thần với một hồi chiến đấu gian khổ, hoàn toàn không ngờ kết cục lại như thế này, thực lực mà tôn Ma Thần địa ngục này biểu hiện ra ngoài còn không bằng một vị cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp đại viên mãn, căn bản không phải là đối thủ của một kích toàn lực từ mình…Lẽ nào người kia, sau khi trải qua ngàn năm phong ấn dài dằng dặc liền bị ngu ngốc, liều mạng chạy ra ngoài là vì chịu chết sao?
Tôn Phi nghi ngờ quét mắt nhìn tứ diện, tinh thần tập trung cao độ, tránh cho biến cố ngoài ý muốn.
Thế nhưng, từ đầu tới cuối, không gian trong phong ấn phi thường an tĩnh, không có ba động.
- Đây là có chuyện gì?
Tôn Phi nhăn mặt lại, mày kiếm nhíu chặt, suy tư chỉ chốc lát, khó có thể lý giải.
Hắn muốn đi vào trong cự noãn phong ấn vừa bị nghiền nát này kiểm tra một phen, đột nhiên, ở nơi cách xa mười dặm truyền đến một tia ba động không gian cực kỳ không dễ phát giác.
Chỉ thấy xa xa, một luồng vụ khí hắc sắ đang phá vỡ bích chướng không gian phong ấn mà chạy đi.
- Trốn chỗ nào? !
Tôn Phi hét lớn, truy kích nhanh như thiểm điện.
Trong nháy mắt này, Quốc Vương Bệ Hạ đột nhiên minh bạch tất cả…
Ma Thần địa ngục đáng chết này, thế nhưng tạo ra một phân thân cường hãn để hấp dẫn lực chú ý của chính mình, chân thân lại thoát ra phá vỡ bích chướng để chạy trốn…Rất hiển nhiên, một ngàn năm bị phong ấn khiến nó như chó cùng rứt giậu, không tiếc đại giới để phá vỡ phong ấn, trên thực tế đã rơi xuống trình độ dầu cạn đèn tắt, thực lực giảm sút tới cực điểm, căn bản không phải là đối thủ của một tôn Bán Thần như Tôn Phi, từ mới bắt đầu, cái gia hỏa giảo hoạt này đã không có dự định chiến đấu với Tôn Phi, cũng không dám làm như thế, nó thầm nghĩ phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này, tìm một chỗ khôi phục thực lực.
Thời điểm Tôn Phi kịp phản ứng lại đã có chút muộn rồi.
Bích chướng không gian phong ấn lóe lên như vằn nước, đạo quang đoàn hắc sắc kia tiêu thất không gặp, Tôn Phi đánh ra một đạo kiếm khí kim sắc, tựa hồ là trúng nó, loáng thoáng có tiếng hét thảm truyền đến, nhưng không biết có triệt để đánh chết được tôn Ma Thần địa ngục này hay không.
Tôn Phi muốn tiếp tục truy kích cũng đã mất đi tung tích.
Loạn lưu không gian quá nhiều, không cách nào xác định được vị trí, tựa như mò kim đáy biển, căn bản là vô ích.
- Bỏ đi, dù sao cũng đã chạy đi năm tên, thêm một tên nữa cũng không sao cả, nó đã suy yếu tới cực điểm, lại bị ta đánh trúng, phỏng chừng thụ thương không nhẹ, muốn khôi phục thực lực, chí ít cũng cần ba đến năm mươi năm, cũng không cần lưu ý quá mức. Bất quá nói như vậy, hiện tại ta đã là nam nhân khiến Ma Thần địa ngục sợ hãi sao? Ha ha!
Quốc Vương Bệ Hạ an ủi mình.
Một trận chiến này nhưng thật ra khiến Tôn Phi cảnh tỉnh không ít, cái gọi là cường giả thời đại thượng cổ Thần Ma không phải là không chống lại được, bọn họ cũng là sinh mệnh thể, uống nhiều quá sẽ say, bị chém nhiều sẽ đau, thời điểm đối mặt với bọn chúng cũng không cần quá khẩn trương, để tránh đối phương thừa dịp…Trận chiến ngày hôm nay, nếu không phải là Tôn Phi quá đề cao Ma Thần địa ngục này, toàn lực ứng phó, cũng sẽ không để cho nó có cơ hội chạy trốn như vậy.
Bất quá, cứ như vậy, các cự noãn phong ấn khác trong không gian phong ấn, trong vòng ngắn hạn cũng không có nguy hiểm tan vỡ.
Tôn Phi thở ra một ngụm trọc khí, coi như là đã hoàn thành công việc đầu tiên.
Kế tiếp, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ, có lẽ Quốc Vương Bệ Hạ sẽ đi nam vực một phen để nhìn tận mắt những Địa Tinh điên cuồng.