Tuy rằng Elena ra tay nhưng vẫn rất có chừng mực.
Nàng và Tôn Phi sóng vai chiến đấu không biết bao nhiêu lần, đã sớm tâm linh tương thông, chỉ cần nhìn một ánh mắt của Tôn Phi là có thể biết là ý gì, vì vậy Nữ Vũ Thần nhìn ra, Quốc Vương Bệ Hạ tạm thời còn không muốn giết tên đầu heo này, chẳng qua là giáo huấn một chút cái tên không biết sống chết này.
Bằng không, lấy thực lực Bán Thần cấp sớm đã hợp nhất bảy đại chức nghiệp hiện nay của Nữ Vũ Thần, lại lấy cung tiễn làm vũ khí chủ đạo có tính sát thương cực cao, nếu thật sự muốn, trong nháy mắt xuất thủ tập sát đã miểu sát Haring, không cần phải nói.
Coi như là như vậy, Haring đã như vong hồn rồi.
Bị Nữ Vũ Thần tập trung, cái loại cảm giác này, giống như là bị liêm đao tử thần kề trên cổ, chỉ cần một cái không đúng, trong nháy mắt tiếp theo thì có thể cắt đứt tính mệnh.
Haring nằm ở hoàn cảnh xấu, động cũng không dám động.
Trong lúc cường giả chiến đấu, một khi nằm ở hoàn cảnh xấu, bị đối phương dẫn động, tựa như sông lớn vỡ đê, cực kỳ khủng bố.
Cả người Haring cứng lại, tựa như cá chết, đem hết toàn lực chống loại phong tỏa khí thế của Nữ Vũ Thần.
Tên Thần Kỵ Sĩ Tài Quyết bên kia nhìn một màn này, sắc mặt ngưng trọng, thở dài một hơi, tiến lên một bước, chỉ một ngón tay.
Hưu! !! !
Một đạo kiếm quang bạch ngân thê lương bắn ra như bão tố, hướng về phía Nữ Vũ Thần.
Tên Thần Kỵ Sĩ Tài Quyết thứ mười một thử phá giải khí thế của Nữ Vũ Thần, cứu Haring ra, bất quá, trong kiếm khí này ẩn chứa sát ý ẩn nhẫn, xem ra hắn cũng định dạy dỗ Nữ Vũ Thần một chút.
Khóe miệng Tôn Phi vẽ ra nụ cười nhạt, trong con ngươi lóe ra hung quang, hai mắt nhìn chằm chằm.
Ánh mắt sắc bén giống như thực chất, nổ bắn ra, thế nhưng đụng thẳng vào kiếm quang, tiếng ken két dày đặc tinh tế vang ra, kiếm quang ở ngoài trăm thước đã bị đứt vỡ thành từng khúc.
Tên Thần Kỵ Sĩ Tài Quyết thứ mười một lộ ra thần sắc cực kỳ khiếp sợ.
Tôn Phi khoát khoát tay, Elena hiểu ý, thu hồi Thần cung.
Đối diện, Haring tai to mặt lớn chỉ cảm thấy cỗ uy áp như cổ sơn trên người mình rốt cuộc tiêu thất vô tung, cảm giác như bị gai nhọn đâm cũng tiêu thất.
Hắn lại thật sự là ngu xuẩn như lợn, cảm thấy dễ dàng, lập tức thẹn quá thành giận, vô ý thức há mồm mắng to:
- Thật sự là không được tha thứ, Hương Ba Vương ngươi chẳng lẽ muốn phản…
Lời còn chưa nói hết, Haring đột nhiên câm miệng.
Bởi vì ở đối diện, Tôn Phi hơi nheo mắt lại, sát cơ phụt ra:
- Đầu heo, muốn chết thì cứ tiếp tục nói!
Haring nuốt nước miếng, môi khô khốc.
Bị ánh mắt của Hương Ba Vương nhìn thẳng, trong nháy mắt hắn cảm thấy kinh sợ, càng hơn cảm giác bị Nữ Vũ Thần tập trung khi trước, khiến hắn cảm giác giống như là một đầu heo chờ người ta tới làm thịt, chỉ cầm dám phát sinh bất luận một âm hưởng gì, người nam nhân trước mặt này tuyệt đối sẽ không chút do dự nào mà giết mình như giết lợn, giết chết chính mình.
Đây xem ra khiến tên Haring vụng về như lợn hết hồn kinh sợ.
Cuối cùng hắn cũng không dám mở miệng nói gì nữa.
Bầu không khí dị thường khẩn trương.
Nhãn thần Shaarawy sáng lên, tựa hồ là nghĩ tới điều gì.
- Khục khục…Cái kia… Alexander miện hạ, ba người chúng ta không có ý mạo phạm, cũng không biết ngài ở chỗ này, thỉnh đừng hiểu lầm!
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Kelanic ở thánh đảo Sicilia cực kỳ tôn quý, từ trước đến nay đều nói một không hai, thế nhưng ở phía sau cũng không khỏi cúi đầu mềm mỏng.
Hơi cúi đầu, Kelanic mỉm cười nói:
- Nếu miện hạ không có ý xuất thủ, thỉnh trước tiên đứng ở một bên, chờ chúng ta bắt tên yêu nhân Shaarawy này, lại hướng bệ hạ nhận lỗi!
Tôn Phi nhíu nhíu mày, vẫn chưa tiếp lời, đang suy tư cái gì.
Cũng đúng lúc này…
- Ha ha, nghe danh Hương Ba Vương Alexander thiên tư trác tuyệt, trường giang sóng sau xô sóng trước, cũng được xếp hạng vào hàng ngũ Chí Tôn trẻ tuổi, hôm nay xem ra, đúng thật là danh bất hư truyền, tốt, tốt, tốt, rất tốt, chỉ bằng khí phách của ngươi với tên đầu heo Haring này, đủ để sóng vai với bản tọa, ha ha ha!
Shaarawy đột nhiên chen vào nói.
Cái gia hỏa này bị người truy sát vạn dặm, không thể không biết tình cảnh chính mình có bao nhiêu nguy hiểm, cười ha ha, hào khí mười phần, không phải ngụy trang mà ra, mà là bản tính như thế, như thế lại khiến Tôn Phi có vài phần kính trọng.
Một cường giả tuổi còn trẻ như vậy, bất luận là thực lực hay là khí độ, đích xách có thể xứng với ba chữ “Người phong lưu” này.
Nếu như ngày hôm nay cứ như vậy vẫn lạc, thật đúng là có điểm đáng tiếc.
Vừa nghĩ tới đây, Tôn Phi không khỏi có chút hảo cảm với Shaarawy.
Tới đây, Quốc Vương Bệ Hạ đã có chủ ý.
Tôn Phi khẽ lắc đầu với Kelanic, nói:
- Giáo đình truy sát dị đoan, ta tự nhiên sẽ không khoanh tay, thế nhưng, đây là trong vòng hai hàn thước cánh rừng bao la, đều là địa phận của Hương Ba thành, lấy thực lực của các ngươi, chiến đấu, dư ba đáng sợ, sẽ lan đến người vô tội, Bản Vương không muốn các ngươi ở chỗ này trắng trợn phá hoại, để tránh lan đến con dân trong vương quốc của ta, vì vậy, muốn chiến đấu, mời hai bên các ngươi lui về phía sau năm ngàn dặm, chọn một khoảng trống không có người ở, bất luận là ai giết ai, đều không quan hệ!
Hương Ba Vương nói như vậy, nhìn như hợp lý, thế nhưng trên thực tế rõ ràng cho thấy ý thiên vị với tên Chí Tôn trẻ tuổi kia.
Ba người bọn họ vạn dặm truy sát, thật vất vả mới kích thương tên dị đoan này, vây hắn ở đây, chính là thời cơ tốt nhất để giết người, lần này một khi Shaarawy chạy trốn, muốn một lần nữa vây khốn, tuyệt đối là ngàn vạn gian nan.
Nếu như dựa theo lời Hương Ba Vương nói, lui về năm ngàn dặm phía sau mới đánh, chỉ sợ Shaarawy chiếm được cơ hội thở dốc, khôi phục một ít thực lực, muốn cầm giết, độ khó tuyệt đối tăng thêm mấy thành.
- Ha ha ha, tốt, ngươi quả nhiên không để cho ta thất vọng, Chí Tôn trẻ tuổi, nên có phong thái như vậy!
Shaarawy cười ha ha, tán thưởng nhìn Tôn Phi.
Hiều xong xuôi, thần sắc của hắn cực kỳ chăm chú nói:
- Alexander, ngươi là anh hùng đương đại, hà tất gì phải ôm cái chức vụ Giáo hoàng Thần Thánh Giáo Đình chó má dối trá này, theo bản tọa, ngôi vị Giáo Hoàng “Hắc Y Thánh Điện” cái gì kia, không muốn cũng được, cùng ta sóng vai, làm thịt ba lão già chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia, chẳng phải là tốt hơn?
Tôn Phi liếc mắt nhìn Shaarawy, đầu óc tên tiểu tử này không phải là vừa rồi bị hỏa thiên tử sắc trong lúc chiến đấu vừa rồi đốt cháy hỏng rồi chứ?
Lão tử không giúp đám người Thần Thánh Giáo Đình đồng loạt ra tay giết ngươi, đã xem như là vạn hạnh, tìm lý do giúp ngươi tránh được một kiếp trước mắt này, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn không biết tốt xấu chê danh hiệu Giáo Hoàng “Hắc Y Thánh Điện”, vậy cũng được, ngươi không biết phân biệt, thế nhưng lâm trận liền xúi giục, hay là ngươi quá ngây thơ?
Mà ba người Kelanic nghe vậy, đồng thời khẩn trương lên.
Tôn Phi không biết là, trong lòng ba tên Thần Kỵ Sĩ Tài Quyết này, Hương Ba Vương so với Shaarawy cũng không bình thường hơn chút nào.
Căn cứ vào tư liệu trước kia, cho tới bây giờ Hương Ba Vương đều bị xem như là đầu óc không bình thường, năm đó vì một nữ nhân không quan trọng nào đó mà vung tay với giáo đình, đánh chết mấy vị Thần Sư và Thần Kỵ Sĩ cao giai, tuyệt đối là một người đầu óc không bình thường, vạn nhất ngày hôm nay cái người điên này lại phát rồ lên, thực sự làm bạn với tên yêu nhân Shaarawy này, vậy ba người bọn họ chính là phiền toài a….