Trong đại điện nghị sự trung tâm hành chính Hương Ba thành cổ, Nash đầu tiên là thành khẩn cảm tạ nhân tình chiêu đãi của Quốc Vương Bệ Hạ, bảy tỏ quý trọng tình hữu nghị của nhân dân Hương Ba thành, sau đó cười nói:
- Bệ Hạ tôn kính, chúng ta đã dừng ở lãnh địa của ngài mười ngày, đối với toàn bộ thế cục trên đại lục Azeroth hôm nay, cũng có lý giải tương đối rõ ràng, hiện tại, chúng ta phải trở lại “Nơi trục xuất”, chúng ta cần đem những gì mình nghe được, mình nhìn được, tất cả đều bẩm báo cho Hoàng tộc bộ lạc và Thú Thần điện, vì cuộc đại di chuyển của Thú Nhân tộc, chuẩn bị sẵn sàng.
- Nói như vậy, bộ tộc Thú Nhân quyết định muốn trở lại đại lục?
Tôn Phi hỏi.
- Dựa theo tin tức hiện nay Nash biết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Hoàng tộc và Thú Thần điện nhất định sẽ quyết định làm ra cuộc đại di chuyển.
Nói tới chỗ này, mặt lão Đại Tế Ti Nash đỏ lên, nói:
- Ta cùng các đồng bạn vĩnh viễn ghi khắc bệ hạ hậu đãi, hy vọng…hy vọng ngày khác, Thú Nhân tộc đi ra khỏi cánh rừng vô tận bao la, vẫn có thể có được hữu nghị của bệ hạ như cũ.
Đây là đang tầm xin giúp đỡ.
Trong mười ngày qua, Nash biết được thế cục trên đại lục hiện nay, cũng biết tất cả tin tức về Tôn Phi và Hương Ba thành, biết vị Quốc Vương trẻ tuổi trước mắt này thật sự là một đại nhân vật có năng lực trở thành bá chủ trong loạn thế tương lai, cũng biết được rốt cuộc Hương Ba thành ẩn chứa dạng tiềm lực đáng sợ gì.
Không hề nghi ngờ, Đại Tế Ti Nash xem ra “Nhân Hoàng Bắc Vực” và vương quốc của hắn như một đầu cự long say ngủ đông, đến một ngày, đầu cự long này sẽ nhất phi trùng thiên, khiến toàn bộ đại lục khiếp sợ.
Bất luận là nhìn từ phương diện nào, đối với các thú nhân mà nói, Hương Ba thành không thể nghi ngờ chính là một đồng bạn hợp tác phi thường hoàn mỹ.
Cái quyết định này, không chỉ là vì lực lượng của vương quốc này làm cho người ta tôn kính, cũng không chỉ ở biểu hiện ra dũng cảm, hào sảng và đoàn kết của các Hương Ba nhân trước mặt các thú nhân, chủ yếu chính là ở thái độ cực kỳ tư thái khai sáng và lòng dạ với dị tộc, dưới ảnh hưởng của một vị Quốc Vương cao cao tại thượng, các Hương Ba nhân biểu hiện ra tiếp nhận và thân mật với dị tộc cũng không phải là giả bộ ngụy trang, mà là xuất phát từ nội tâm trong sáng.
Đại Tế Ti Nash cũng có lý giải rõ ràng về thế cục trên đại lục Azeroth hiện nay, lại càng biết rõ, trong khoảng thời gian ngắn này, dị tộc và nhân tộc có mối quan hệ hòa bình rất mỏng manh.
Địa Tinh tộc qua con đường vũ lực cường đại mà đạt được tài nguyên sinh tồn, tộc Ải Nhân và Chu Nho phải thỏa hiệp mới có thể đạt được cánh rừng rậm băng tuyết ác liệt, Tinh Linh tộc cùng với hai đại đế quốc nhân tộc Madrid và Barcelona ma sát không ngừng…Thế giới này chỉ có một chân lý không thể bàn cãi: Nắm tay ai lớn mới có thể có được tư cách sinh tồn!
Thú nhân tộc không giống như các dị tộc khác, có vị diện tiểu thế giới thuộc về mình, bảo tồn hầu như toàn bộ thực lực, mà Thú Nhân tộc một mực sinh tồn ở “Nơi trục xuất” hoàn cảnh ác liệt, di chuyển qua cánh rừng bao la vô tận, cũng không biết lực lượng của bộ tộc sẽ lại suy yếu đến mức nào, đợi đến khi Thú Nhân tộc tới đại lục, với lực lượng còn lại mà muốn thắng được trong loạn thế này sẽ là vô cùng gian nan.
Nếu có minh hữu như Hương Ba thành, đây không thể nghi ngờ chính là lựa chọn sáng suốt và hoàn mỹ nhất.
Mấy ngày qua, nhận được tiếp đón nhiệt tình của Hương Ba thành khiến các thú nhân đã cảm giác mình không có chút ý tứ, rồi lại không có gì để đáp lễ cho Tôn Phi, hiện tại lại muốn mở miệng tìm kiếm trợ giúp trong tương lai, điều này làm cho Đại Tế Ti Nash cũng cảm giác mình thật sự là có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, không khỏi mặt ửng đỏ lên.
Mà thái độ kế tiếp của Tôn Phi lại khiến cho vị Đại Tế Ti này càng cảm động đến rơi nước mắt.
Quốc Vương Bệ Hạ cũng không chậm trễ chút nào nói:
- Cái này đương nhiên không thành vấn đề, Bản Vương có thể ở chỗ này hứa, đợi các Thú Nhân nhiệt tình dũng cảm đi ra khỏi cánh rừng bao la vô tận, Hương Ba thành sẽ dốc hết mọi lực lượng, vì bằng hữu mà trợ giúp, cung cấp tất cả, chúng ta đã là bằng hữu, không phải sao?
- Bệ hạ khẳng khái nhân từ, Thú Nhân tộc sẽ vĩnh viễn khắc ghi!
Đại Tế Ti Nash nghiêm nghị thành kính, nhớ lại thái độ thử lòng của mình lúc trước trong yến hội mà thầm cảm thấy xấu hổ.
Hình tượng một vị quân vương nhân loại cao thượng, hoàn mỹ, khẳng khái, nhân từ, quang minh đã hoàn toàn khắc sâu trong lòng hắn, không thể xóa nhòa.
Quốc Vương Bệ Hạ thiếu chút nữa là phì cười ngay tại chỗ.
Bỏ ra nhiều nhiệt huyết như vậy, chúng ta đang làm gì đây?
Không phải là các thú nhân cảm động đến muốn rớt nước mắt đấy chứ?
Trong lòng trộm cười, trên mặt Tôn Phi vẫn là biểu tình khẳng khái “Vì giúp đỡ bằng hữu không tiếc cả mạng sống” như cũ, thân thiết nói:
- Khuya hôm nay, Hương Ba Vương thiết yến vui vẻ tiễn các ngươi đi, được rồi, trong quá trình lên đường trở về, còn cần Bản Vương cung cấp trợ giúp gì không?
Đại Tế Ti Nash suy nghĩ một chút, thật đúng là đưa ra một yêu cầu.
- Hồi báo bệ hạ, Nash cả gan mời bệ hạ phái ra mấy vị sứ giả, theo ta cùng nhau đến “Nơi trục xuất”, ta cùng bọn O’Neill sẽ toàn lực thuyết phục Thú Thần điện và Hoàng tộc Thú Nhân, trước linh cữu tổ tiên, khiến bộ tộc Thú Nhân và Hương Ba thành vĩnh viễn kết làm minh hữu thân mật nhất, huynh đệ thân thiết nhất!
Nói đến đây, hắn bổ sung một câu:
- Xin bệ hạ yên tâm, lần này chúng ta đến đây đã đả thông cổ lộ thú tộc, ta cùng các đồng bạn sẽ lấy tính mạng của mình, bảo hộ sứ giả an toàn.
- Nga, như vậy a!
Kỳ thực trong lòng Tôn Phi cũng đã sớm có tính toán, lập tức nói:
- Từ Hương Ba thành đến được “Nơi trục xuất”, khoảng chừng cần bao nhiêu thời gian?
- Lấy thực lực của ta cùng các đồng bạn, đi qua cổ lộ tiên huyết Thú Nhân cần nửa tháng thời gian là có thể đến.
- Nửa tháng? Nhanh như vậy?
Tôn Phi thầm giật mình.
Vốn cho là đi phải hơn một năm, dù sao cánh rừng vô tận bao la được xưng là Thần Linh cũng vô pháp vượt qua…Cường giả Đại Nhật cấp đại viên mãn xuất toàn lực, nửa tháng thời gian đại khái có thể đi ra hơn năm trăm vạn dặm, khoảng cách như vậy, nếu so với Tôn Phi tưởng tượng thì ngắn hơn nhiều, giải thích duy nhất là, cổ lộ tiên huyết trong miệng Nash có thần bí khác, có thể rút ngắn lộ trình.
- Nói như vậy, cũng không cần phái sứ giả.
Tôn Phi đưa ra quyết định rất nhanh, trịnh trọng nói:
- Bản Vương tự mình đi cùng các ngươi đi!
Kết minh với bộ tộc Thú Nhân, hóa giải trùng kích đại di chuyển, tăng cường thực lực Hương Ba thành, sớm đã là sự tình mà Tôn Phi cho rằng có liên quan trực tiếp đến tồn vong của toàn bộ vương quốc và đế quốc Zenit, vô cùng trọng yếu, phái những người khác đi “Nơi trục xuất”, Tôn Phi thật đúng là có điểm không yên lòng.
Hơn nữa, trong Hương Ba thành hiện nay, giữa các quần thần ti chức, Quốc Vương Bệ Hạ tính đi tính lại, có chút xấu hổ phát hiện, tất cả mọi người đều đang vì vương quốc quật khởi mà tăng giờ làm việc, thế nhưng chỉ có mình hắn có thể rút ra thời gian tiến hành cuộc hành trình mạo hiểm đến “Nơi trục xuất” của bộ tộc Thú Nhân lần này.
Huống hồ, Đại Tế Ti Nash cũng không phải là người nắm quyền chân chính trong bộ tộc Thú Nhân, một khi tới “Nơi trục xuất” rồi, nếu phát sinh một ít chuyện không vui, lấy thực lực của chính mình, không cần lo lắng vấn đề an toàn.