Tôn Phi cũng không biết nên nói cái gì.
Hắn dự đoán tình huống gặp mặt không phải như thế, thật vất vả mới gặp được một vị “đồng hương” đến từ chính vị diện trước kia của mình, hơn nữa tính cách cực kỳ hợp nhau, mới nói được đôi ba câu, hiện tại lại muốn vĩnh viễn không gặp lại, trong lòng có không muốn và bi thương, đó là tự nhiên.
- Thế nào? Luyến tiếc ta sao?
Enrst cười rất bỉ ổi.
Hắn thì ngược lại còn chuyển qua trấn an Tôn Phi.
- Kỳ thực cũng không cần phải vậy, ta đã ở nơi thế giới kỳ quái này tiêu dao tròn một ngàn năm, ha ha, ngươi biết đây là ý vị thế nào không? Giáo hoàng “Thú Thần điện” cũng không có nhiều giới luật thanh quy, ngươi nói không sai, ta ở vị trí trên vạn người, ta cần gì thì cứ lấy, trong một ngàn năm, ta đã ngủ với hơn một vạn mỹ nữ và Thánh nữ đỉnh cấp thú nhân tộc, ha ha, ta hưởng thụ vinh hoa vô biên, ngươi biết, thiên nga tộc, hồ điệp tộc, hồ tộc, lang tộc, …Mỗi mỹ nữ tuyệt thế thú nhân chủng tộc khác nhau lại có phong tình khác nhau, bất luận là băng thanh ngọc khiết hay nhiệt tình nóng bỏng, bất luận là chủng tộc Hoàng Kim hay là nữ tử bình thương, ai nấy đều tranh đoạt hiến thân cho ta, thị tẩm là một loại vinh hạnh lớn lao, nếu không phải là ta cực lực hủy bỏ quy định giáo hoàng mỗi đêm được hưởng thụ một nữ tử, ha ha, thời gian một ngàn năm, còn chưa đủ để ta rải con khắp vị diện sao? Ha ha ha!
Lần thứ hai Tôn Phi lại phun ra ngụm nước đang uống.
Người kia… Quả nhiên…
Nếu để cho đám hộ vệ và các tộc trưởng chủng tộc Hoàng Kim ở bên ngoài kia biết diện mục chân thật của Enrst, chỉ sợ nhất định tín ngưỡng sẽ tan vỡ đi?
- Ta còn thâm nhập vào trung tâm sa mạc kim loại “Nơi trục xuất”, đánh chết ma thú thần cấp chân chính, thâm nhập trong đại dương mênh mông, thu thập các loại kỳ trân dị bảo, lấy lực lượng đồ đằng vô thượng, san bằng núi cao, dịch chuyển Trường Giang và Hoàng Hà, tuyên truyền và quán thâu các loại quan niệm, cải biến sinh hoạt và tư duy của bộ tộc thú nhân, coi như là một đời ở thế giới kia của chúng ta, nhìn chung lịch sử trái đất, có ai có thể giống như ta, thống trị một chủng tộc một ngàn năm, làm ra những công tích vĩ đại? Tần Hoàng hán vũ? Đường tông tống tổ? Hắc hắc, ở trước mặt ta, cái bọn họ là công tích vĩ đại, căn bản là tiểu hài tử so với lão nhân…Ở trên nữ nhân đẹp nhất, ăn mỹ thực tốt nhất, chiến địch nhân cực mạnh, hưởng thụ sùng bái tối cao, làm sự tình oanh oanh liệt liệt, tiến hành cải cách tối ưu, triệt để thay đổi quan niệm đạo đức của vạn vạn chủng tộc thú nhân, ha ha ha, ngươi nói, ai có thể bằng ta?
Enrst vươn người đứng dậy, cười ha ha.
Ở thời khắc này, trên người hắn lộ ra cái loại cuồng vọng, hoặc nói là khí phách, đích thật là xứng với phong thái của một vị giáo hoàng “Thú Thần điện”, loại phong tư khí khái này, mặc dù là đám người Yashin đại đế và Juninho đại đế cũng xa xa không kịp.
Tôn Phi cũng lặng lẽ gật đầu.
Đúng vậy, một ngàn năm thọ mệnh, nắm giữ lực lượng mạnh mẽ và tín ngưỡng kiên định, một người thống trị như vậy, đích thật là kim cổ vô song, ít nhất là các đại hoàng đế cổ đại trên trái đất, trên phương diện thọ mệnh và thực lực cá nhân đều không thể so với Enrst.
- Ngươi, đúng là một kẻ đại thắng nhân sinh!
Quốc Vương Bệ Hạ cũng thật đúng là có điểm hâm mộ.
Enrst lại ngồi xuống, cười nói:
- Vì vậy a, tất cả có thể hưởng thụ, ta cũng đã hưởng thụ qua, hiện tại, coi như là lập tức chết đi, ta cũng không tiếc nuối, muốn nói tiếc nuối duy nhất…Nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, ta thật hy vọng, có không một ngàn năm phong hoa tuyệt đại này, mà là mấy chục năm bình yên kiếp trước!
Điểm này, Tôn Phi không cách nào lĩnh hội.
Bởi vì hắn và Enrst trải qua cuộc sống kiếp trước khác nhau, kiếp trước hắn là một cô nhi, cha mẹ hắn ở thời điểm hắn còn chưa hiểu chuyện đã bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, đối với cái thế giới kia, Tôn Phi cũng không có gì đáng lưu luyến, nhưng thật ra ở trong cái thế giới này, có kiều thê dung nhan tuyệt thế và thần tử tận tâm, đây mới chính là thứ mà Tôn Phi tìm kiếm.
- Ta đã tản ra tin tức, nói ta vì thấy rõ tương lai bộ tộc Thú nhân, vận dụng đồ đằng thuật cấm kỵ, thế cho nên bị trời trách phạt, thọ mệnh không nhiều, sắp qua đời, thú nhân tộc sẽ thản nhiên tiếp thu ta rời đi, sau đó, tất cả đều là của ngươi, cái kỷ nguyên này, ngươi đúng là diễn viên duy nhất, chỉ có ngươi mới xé rách được tấm màn đen hỗn loạn mờ ám!
Enrst bình tĩnh nói:
- Bố cục đã bắt đầu có hiệu lực vào một năm trước, thế cục luân hồi, sự hỗn loạn tái sinh muốn bắt đầu.
Tôn Phi lắc đầu:
- Mặc dù là chủ thần an bài, cũng không phải là không thể thay đổi được, ta sẽ tìm được biện pháp, cho ngươi kéo dài thọ mệnh, nếu quả thật có cái gọi là thế cục luân hồi, ta cũng cần ngươi lưu lại trợ giúp ta.
Ai biết nghe xong những lời này, Enrst đột nhiên mạc danh kỳ diệu phẫn nộ đứng lên.
- Được rồi, nói nhiều như vậy, lẽ nào ngươi vẫn chưa rõ sao? Ta chỉ là một cái lốp dự phòng, cái lốp dự phong của ngươi mà thôi, đã sớm mất đi tư cách trở thành diễn viên chính, một ngàn năm trước đã định trước, ngươi cần gì phải nghịch chuyển hết thảy? Rốt cuộc là mạng của ta quan trọng, hay là cả ngàn vạn sinh mệnh trên đại lục Azeroth quan trọng?
- Vận mệnh đại lục Azeroth?
Tôn Phi nghe ra từ trong lời Enrst một ít ý:
- Ngươi nhất định còn biết cái gì khác, đúng không? Rốt cuộc là thế cục gì? Rốt cuộc là dạng luân hồi gì? Ta cùng vận mệnh đại lục Azeroth có liên quan gì? Ngươi là ai, hai người chúng ta xuyên qua, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là định trước, có đúng hay không?
Trong nháy mắt này, Tôn Phi loáng thoáng cảm thấy, chính mình tựa hồ là bắt được cái gì, nhưng vẫn lại không cách nào bắt được như cũ.
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy. Một ngày nào đó, khi ngươi nắm giữ đủ thực lực, ngươi sẽ minh bạch tất cả.
Enrst mỉm cười nói:
- Ta còn có một thỉnh cầu cuối cùng, ngươi nhất định phải nhớ tên chân chính của ta, ở thế giới trái đất kia, tên của ta là…Chung Đại Tuấn!
Nói xong, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân thể vô lực ngã ngửa ra sau, nghiêng dựa vào sô pha phía sau.
Tôn Phi nhảy qua.
- Uy, uy uy, ngươi không thể chết được, trước tiên đừng chết, uy uy, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi mà chết như vậy, ta không thể nào nói rõ ràng được, người khác còn tưởng rằng là ta giết ngươi!
Tôn Phi vội vàng vỗ vỗ gương mặt Chung Đại Tuấn.
Nếu như hắn thật sự chết như vậy, vậy bộ tộc Thú Nhân còn không nổ tung a.
Chuyện kế tiếp, chính là không cách nào thu thập được.
- Chết em gái ngươi a, lão tử chỉ là hơi có chút mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút!
Chung Đại Tuấn dở khóc dở cười mở mắt:
- Ngươi cũng biết, không dựa vào đồ đằng lực, ta chỉ là cường đại hơn một chút so với người bình thường, cùng người điên như ngươi đánh một trận tennis, lại nói thời gian dài như vậy, làm sao có thể không mệt a, đại gia ngươi, lão tử nói thế nào cũng là lão nhân gia một ngàn tuổi, người đã già, cốt cách thân thể cũng không chịu được a!
Tôn Phi: “……”