- Bệ hạ vạn tuế!
Granero kích động vạn phần hét lớn.
- Alexander bệ hạ vạn tuế!
Mấy nghìn binh sĩ cùng kêu lên, thiết huyết khí xông thẳng lên trời.
Christo bị áp ở một bên như là người điên giãy dụa gào thét lớn:
- Đó là của ta, đó là chỗ ngồi của ta, là của ta, Alexander, ngươi cái tạp toái này, ngươi cướp đoạt hoàng vị, ngươi âm mưu sát hại ta…
Đáng tiếc, thanh âm của hắn đã bị tiếng hô to của mấy nghìn binh sĩ khiến cho không thể nghe thấy.
- Tất cả đứng lên đi!
Biểu tình trên mặt Tôn Phi vẫn luôn rất bình tĩnh, không có chút nào kích động vì leo lên được bảo tọa, ngẩng đầu nhìn Granero nói:
- Granero, ngươi dẫn tất cả thị vệ và quân đội trong cung, lập tức xuất cung, đi vào thành trợ giúp bình dân, truyền mệnh lệnh của ta, điều động tất cả quân lực trong thành Saint Petersburg, trú quân Barcelona giảo sát thì sẽ có cường giả Hương Ba thành hiệp trợ các ngươi, ta muốn trước khi trời tối, Saint Petersburg một lần nữa trở lại trong khống chế của người Zenit!
- Tuân mệnh, bệ hạ!
Granero kích động run cả người.
Hắn nằm mơ cũng đều là đợi ngày này.
- Bệ hạ, vậy bọn họ…
Granero đứng dậy, chỉ vào các đại thần run sợ bên cạnh, cau mày hỏi.
- Không cần phải để ý bọn họ, tất cả trong cung đều để cho ta lo đi.
Tôn Phi dựa vào hoàng tọa, phất phất tay, chỉ vào Christo nói:
- Cũng để hắn lưu lại, trong đế cung không cần để lại thị vệ, không cần để lại một người nào.
- Tuân mệnh, bệ hạ!
Granero đứng dậy, suất lĩnh mấy nghìn binh sĩ tinh nhuệ hắc giáp xuất cung đi.
Trong nháy mắt, trong đế cung to lớn như vậy chỉ còn lại một mình Tôn Phi, còn có Christo và một đám đại thần sợ hãi vạn phần như đến ngày diệt vong.
Tuy rằng nhân số giảm đi, nhưng áp lực và sợ hãi trong lòng cũng không có giảm bớt chút nào.
Bởi vì nam nhân ngồi trên hoàng tọa lúc này, từ một năm trước cũng đã là cường giả cực đạo, mà vừa rồi một màn miểu sát bốn vị cường giả Nguyệt cấp đại viên mãn Barcelona càng là khiến người ta sợ hãi, một người như vậy, đủ để triệt để nắm trong tay tất cả hoàng cung.
- Bệ hạ, ủng hộ Alexander bệ hạ!
- Đúng đúng đúng, Hương Ba Vương mới là tân hoàng chân chính của đế quốc…
Có hai tên đại thần con ngươi đảo một vòng, nghĩ tới điều gì, từ dưới bàn chui ra, hô to khẩu hiệu, vẻ mặt bộ dạng đầy căm phẫn.
Trên mặt Tôn Phi lộ ra mỉm cười mỉa mai trào phúng, quay đầu nhìn về phía Christo.
- Các ngươi…Phản đồ…Hai tên tiểu nhân đê tiện các ngươi, các ngươi xoay theo chiều gió…
Sắc mặt Christo tái nhợt, bởi vì xương tay gãy đau đớn kịch liệt mà dựa vào bậc thang ngồi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, bị các đại thần phản chiến chọc giận.
- Ha hả, thế nào? Tư vị bị phản bội, cũng không hơn gì đi?
Tôn Phi nâng cằm lên, cười nói.
Vẻ giận dữ của Christo cứng lại, chợt cười lạnh hô lớn:
- Ta mới là hoàng tự chân chính của Yashin đại đế, chảy xuôi huyết mạch hoàng thất Zenit cao quý, mà ngươi, tính là vật gì? Một tên gia hỏa đến từ Hương Ba thành, huyết mạch đê tiện, lại dám giả mạo tam hoàng tử? Ngươi cho là dã tâm của ngươi sẽ thực hiện được sao? Trăm ngàn năm sau, lịch sử sẽ nhớ kỹ, Hương Ba Vương Alexander âm mưu soán vị, cướp đoạt ngôi vị hoàng đế Zenit, là một kẻ ti tiện mưu triều soán vị.
- Nga?
Tôn Phi mỉm cười:
- Thế nhưng ta chỉ biết là, lịch sử cho tới bây giờ đều là do người thắng viết, có lẽ trăm ngàn năm sau, lịch sử sẽ ghi chép ta là anh hùng đã ngăn cơn sóng dữ, sẽ ghi nhớ ta là vì đế quốc phục hưng, đồng thời cũng sẽ nói cho thế nhân, tứ hoàng tử Christo giết cha hành thích vua, bán đứng đế quốc, tàn sát quý tộc, vứt bỏ bình dân, là một nỗi sỉ nhục của Zenit, ha hả, thậm chí chỉ cần ta muốn, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn biến mất, sẽ không xuất hiện trong bất cứ sử sách gì, hóa thành một u linh không có ai biết.
- Ngươi…Đê tiện!
Christo phẫn hận muốn điên, miệng phun ra tiên huyết.
- A, ta chỉ là đùa một chút, hà tất phải như thế a?
Tôn Phi ngáp dài một cái, sau đó thần sắc đột nhiên ngưng trọng, gằn mỗi câu mỗi chữ:
- Nói thật, loại người đê tiện thấp kém như ngươi, ngay cả nói giỡn ta cũng không có kiên trì nổi. Muốn đấu cùng ta? Ngươi dựa vào cái gì? Thành tựu về văn hóa giáo dục? Võ công? Ngươi muốn so gì với ta? Tất cả quyền thế mà ngươi cực khổ phấn đấu, thậm chí vì nó mà không tiếc bán đứng phụ thân của chính mình, bán đứng toàn bộ đế quốc, chỉ cần một ý niệm trong đầu thì trong khoảnh khắc, toàn bộ đều thuộc về ta.
- Ngươi…Ngươi cái tên Ác Ma!
Christo há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, giùng giằng muốn đứng lên, lại như toàn thân không còn khí lực, không làm được gì.
- Ngay cả đứng lên cũng không nổi a, thật đáng thương, nhưng cũng càng ngu xuẩn.
Tôn Phi lắc đầu, từ trên cao nhìn xuống Christo, trong ánh mắt tràn đầy chẳng đáng:
- Thế giới này vốn chính là kẻ mạnh làm vua, chỉ có cường giả chân chính mới có thể trở thành chúa tể cao nhất, thậm chí ngay cả hoàng quyền, ở trước mặt thực lực chân chính cũng chỉ là thứ làm nền đáng thương cảm mà thôi, nực cười cho tới hôm nay, ngươi còn không thấy rõ điểm này, ngươi dựa vào cái gì mà đòi ngồi vào hoàng tọa? Bằng thực lực gà mờ không đến ngũ Tinh cấp của ngươi? Hay là bằng đám sâu mọt gió chiều nào theo chiều đó trong đại điện này?
- Câm miệng, đừng nói nữa, không cho nói, trẫm, không cho phép ngươi nói!
Trong ngực Christo phập phồng kịch liệt, con mắt đăm đăm, giận điên lên, một hơi thở cũng nói không ra.
Lời Tôn Phi nói, so với trăm ngàn đao chém lên người hắn còn khiến hắn thống khổ hơn.
Mỗi câu mỗi chữ như là hình pháp tàn khốc nhất thế gian này, chậm rãi ác độc tác dụng lên linh hồn hắn, khiến hắn phát điên lên.
- Được, vậy không nói, ngươi nghĩ rằng ta muốn nói thêm một chữ loại mặt hàng như ngươi sao?
Biểu tình trên mặt Tôn Phi trở nên cực kỳ kỳ quái, hắn từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra một quyền trục kim sắc:
- Nếu không phải Yashin bệ hạ mặc dù ở thời khắc cuối cùng vẫn muốn lưu lại cho ngươi một mạng, nếu như không phải bởi vì trong cơ thể ta chảy xuôi dòng máu mà ngươi cho là cao quý, nếu không phải trên thực tế cái loại người thấp kém như ngươi lại là đệ đệ của ta, ngươi cho là, kết quả của ngươi sẽ khác gì đám người Barcelona kia sao?
Tôn Phi triển khai quyển trục.
Một đạo quang diễm kim sắc hiện ra, hợp thành hư ảnh Yashin đại đế.
Âm thanh quen thuộc mà lại uy nghiêm từ trong miệng hư ảnh phát ra, kể lại một cái cố sự khi xưa rõ ràng, thân thế Tôn Phi cũng được vạch trần trong quyển trục này, mà ngôi vị hoàng đế chân chính của đế quốc cũng được nói rõ.
- Alexander, chúa tể tương lai của đế quốc, hoàng đế cao nhất, hài tử của ta, ngươi phải nhớ kỹ một điểm, sau này bất luận chuyện gì xảy ra, nhất định phải đối xử tử tế với huynh đệ của mình, Arshavin, Natasha, Domingos, bọn chúng ta đều rất yên tâm, duy nhất chỉ có Christo, có lẽ hắn đã bị tham lam và phẫn nộ nuốt chửng, nếu như thật sự hắn có phạm sai lầm gì không thể tha thứ được, hài tử của ta, mong con tha cho nó một mạng, dù sao nó cũng là anh em ruột của con!
Quyển trục phát ra âm thanh uy nghiêm cao quý của Yashin đại đế.