- Các huynh đệ, chịu đựng, chúng ta chỉ cần kiên trì hai mươi phút, Hương Ba nhân sẽ đến trợ giúp.
Cả người Loris vận chuyển đấu khí mạnh mẽ, hét lớn một tiếng, lăng không bay lên, trở tay rút trường kiếm bên hông ra, một kiếm bổ ra, đấu khí đáng sợ bắn ra như bão tố, đem mấy trăm danh Vũ Sĩ hải tộc đang xông tới trước mặt chém thành thịt nát.
Thanh âm của hắn truyền ra ngoài, truyền tới trong tai mỗi một thủy thủ Lyon, mọi người nhất thời sĩ khí tăng mạnh.
Đúng vậy, nếu như Hương Ba nhân đến đúng lúc, như vậy tất nhiên có thể chạy ra một con đường sống.
Ngay cả chính bọn họ cũng không phát hiện, không biết từ lúc nào, Hương Ba nhân cường đại đã lặng lẽ cắm rễ trong lòng bọn họ.
Rất nhanh, bên tai mọi người truền tới từng đợt tiếng hải tộc gào thét bén nhọn.
Trên mặt nước sáng lên từng đạo dây bạch sắc nhỏ.
Vây cá hơi hơi lộ ra trên mặt nước biển, dường như mũi tên rời cung bay vụt ra, mơ hồ có thể thấy, từng đạo bóng ma thật lớn lóe ra dưới nước biển xanh thẳm, điên cuồng mà hướng về phía đoàn chiến hạm.
- Bắn cung, ma đạo pháo…Mau, đừng cho bọn chúng qua đây, Vũ sĩ Tinh cấp, xuống nước ngăn chặn.
Loris ở mười thước trên hư không quan sát tất cả, nhìn thấy rõ ràng, lập tức hạ lệnh phản kích.
Tuyệt đối không thể để cho chiến sĩ hải tộc tới gần trước mặt thuyền.
Bằng không, lấy lực phá hoại mạnh mẽ của chúng trong nước, không đến vài phút, có thể đem toàn bộ thuyền chìm xuống, như vậy chắc chắn không thể chống đỡ tới hai mươi phút.
Những Chiến Sĩ trên chiến thuyền phàm là thực lực đạt tiêu chuẩn Tinh cấp đều nhảy lên mặt nước, cả người lóe ra quang diễm đấu khí, ở trên mặt biển như giẫm trên đất bằng, sừng sững xung phong chiến thành một đoàn với Chiến Sĩ hải tộc đang đến.
Trong nháy mắt tiếng rống giận và tiếng kêu thảm thiết tràn ngập trong thiên địa.
Tiên huyết nhiễm đỏ cả nước biển xanh thẳm.
Tử vong phủ xuống trong nháy mắt.
…
…
Ngoài hai nghìn thước.
Một chiến hạm thật lớn tạo hình dữ tợn đáng sợ, ầm vang một tiếng, phá vỡ mặt nước, dường như cự thú vực sâu di động ngoài biển khơi.
Nước biển như là thủy liêm từ trên thân hạm rơi xuống.
Từng tầng hơi nước dưới ánh dương quang chiếu xạ phản xạ ra quang thải hồng sắc.
Loáng thoáng có thể thấy rõ, trên thân cự hạm có một chút văn tự nhân tộc, chỉ là bởi vì hải tảo xanh lục che lấp nên thấy không rõ lắm.
Khi nước biển trên thân hạm rơi xuống toàn bộ, quang diễm ma pháp lóe ra, cự hạm phát sinh biến hóa, pháo đài dữ tợn và vũ khí ma pháp từ trên boong thuyền trơn nhẵn chậm rãi xuất hiện, dưới chiếu xạ của dương quang phản xạ ra hàn quang tử vong.
Buồng chỉ huy chậm rãi mở ra, một nữ nhân vô cùng kiều diễm, thân mặc chiến giáp hoàng kim từ trong đi ra.
Da nàng trắng nõn như ngọc, giống như không có chút huyết sắc, một đôi mắt to gấp hai lần người bình thường, có một loại mị lực cực kỳ trí mạng, con ngươi đen kịt theo tuyến ánh nắng chiếu xạ, chậm rãi co rút lại, cuối cùng trở thành một điểm đen nhỏ, khiến ánh mắt của nàng thoạt nhìn càng thêm quỷ mị.
Ở phía sau nữ nhân này là một thiếu niên khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, mang theo vẻ mặt không tình nguyện, dưới vòng vây của hơn mười vị Chiến Sĩ hải tộc to lớn đi ra.
Thiếu niên này, bất ngờ chính là tiểu ma vương Lộ Phi đã mất tích sắp tới nửa năm qua.
Khí sắc hắn không tệ, thậm chí còn có chút mập ra một ít so với trước đây.
Người hắn mặc trường bào ma pháp cao đẳng lóe ra quang diễm lam sắc, đầu đọi vương miện cực kỳ hoa mỹ được chế tạo từ vàng ròng, hộ vệ hải tộc bên cạnh hắn cũng cực kỳ cung kính, cẩn thận đưa hắn vây ở chính giữa.
- Hải vực Phiêu Hương, chúng ta lại trở về rồi!
Đôi môi đỏ mọng của nữ nhân băng lãnh khoác chiến giáp hoàng kim hé mở, phát ra những âm tiết phức tạp.
Nàng nhớ kỹ nợ một năm trước, nguyên vốn kế hoạch đã thành công, nhưng bởi vì vài tên nhân loại mà thất bại trong gang tấc, trong một năm qua, nàng mang theo bộ tộc xa xứ, tránh né truy sát, tìm kiếm hải tộc khác, coi như là trải qua nhiều lần gian khổ, hôm nay, chính mình rốt cuộc mang theo quân đội và Chiến Sĩ cường đại, một lần nữa quay về cái hải vực này.
- Giết sạch đám nhân loại trước mắt này, đây chính là tín hiệu chiến tranh!
Trong miệng nữ nhân lãnh diễm khoác chiến giáp hoàng kim nói ra ngôn ngữ thông hành trên đại lục thời đại thượng cổ Thần Ma, ngữ hí băng lãnh, như là hàn băng vạn năm trong đáy biển, làm người ta không lạnh mà run.
- Ngươi thích chiến tranh như vậy sao?
Khóe miệng Lộ Phi lộ ra một tia giọng điệu mỉa mai.
Hắn thế nhưng sử dụng thành thạo ngôn ngữ thông dụng thời đại thượng cổ Thần Ma.
- Nhân loại chỉ là thức ăn, chúng ta giết nhân loại chỉ như là tìm cơm ăn mà thôi.
Nữ nhân khoác chiến giáp Hoàng Kim không quay đầu lại mà nói.
- Nga, phải không? Ta cũng là nhân tộc, vì sao ngươi không ăn ta đi?
Tiểu ma vương nhún nhún vai, trong giọng nói có chút không cung kính, tràn đầy ý tứ khiêu khích.
Nữ nhân chiến giáp hoàng kim rốt cuộc quay đầu lại.
Trong con ngươi kỳ dị lóe ra mâu quang chỉ có mãnh thú mới có, nàng yên lặng nhìn chằm chằm Lộ Phi một hồi mới cau mày nói:
- Tiểu tử kia, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, ngươi còn dám dùng loại khẩu khí như vậy nói với ta, vậy liền chuẩn bị để nhặt xác cho những đồng bạn của ngươi đi, nga, không, ngay cả thi thể bọn họ đều không còn đâu, đều sẽ trở thành thức ăn trong bụng hải tộc chúng ta rồi!
- Được rồi, mỗi lần đều dùng cái này làm ta sợ.
Lộ Phi bĩu môi:
- Vậy ta đổi một loại khẩu khí khác nói chuyện với ngươi…Van cầu hải vực Phiêu Hương chi Hoàng vĩ đại, cầu ngài đừng giết hại nhân tộc được không? Buông tha cho những người Lyon trước mắt này đi.
Tiểu ma vương làm ra bộ dạng thống khổ cầu xin, thế nhưng tiểu hài tử ba tuổi cũng nhìn ra được, hắn thật ra là cố ý khoa trương.
Con ngươi nữ nhân chiến giáp hoàng kim bành trướng lên rồi lại co rút lại, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, quay đầu không hề nhìn Lộ Phi nữa.
Quan hệ giữa hai người họ phi thường kỳ quái, giống như là địch nhân, lại như là bằng hữu, làm cho người ta cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Trên mặt tiểu Lộ Phi tràn đầy không cam lòng, giống như là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, tuy được nuôi nấng tỉ mỉ nhưng lại khát khao một mảnh trời tự do.
- Những nhân tộc đáng thương này không kiên trì được bao lâu.
Lời nói của nữ nhân chiến giáp hoàng kim băng lãnh bạo ngược, như là đang nhìn một đám dã thú bị rơi vào trong cạm bẫy, nói tiếp:
- Có phải ta nên lưu lại một ít người sống, đem sự vĩ đại của hải tộc truyền bá đi, làm cho nhân loại cả bắc vực đều rơi vào trong sợ hãi không?
Lời này rõ ràng là nói cho Lộ Phi nghe.
Tiểu ma vương không chút do dự phản kích:
- Có sư phụ ta Quốc Vương Alexander ở đây, các ngươi vẫn sẽ hốt hoảng chạy trốn như lần trước thôi!
- Phải không? Lúc này đây, ta thật mong chờ hắn xuất hiện a!
Thời điểm nữ nhân chiến giáp hoàng kim nghe được cái tên “Alexander” này, hận ý trong giọng nói khiến không khí xung qaunh trong nháy mắt như giảm xuống hơn mười độ.
Nói xong, nàng giơ tay lên.
Hưu!
Một đoàn nguyên tố thủy trước mặt, trong nháy mắt ngưng kết thành một chi băng trùy, hơi nhoáng lên, dung nhập hư không.
Trong nháy mắt tiếp theo, băng trùy như thuấn di, không hề dấu hiệu hiện ra trong không trung ngay trước người Loris, điện xạ tập sát.
Đáng sợ!
Loại thủ đoạn điều khiển hư không thuấn sát này, căn bản cường giả Nguyệt cấp như Loris không có khả năng tránh né được.
Hán Vương Bạch Kim không hề có gì ngoài ý muốn, đã bị bắn trúng.